Edit: Tử Đằng
“Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà tôi cảm thấy vẫn còn sớm” Vương Quân Nhạc đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, dường như họ thật sự có ý định mai mối, nên chỉ có thể thẹn thùng cười cười, sau đó cự tuyệt.
Đối với phản ứng của Vương Quân Nhạc, có vài người nhướng mày, có vài người thất vọng.
Ngân Tư Phỉ nhìn cô một cái, thở dài một hơi, “Thật là, không biết chị rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.”
Những lời này của Ngân Tư Phỉ vừa mới rơi xuống, người đi tít phía đầu tiên - Ứng Soái bỗng nhiên hét lên một tiếng ----- á, á á!
Sợ hãi đại khái là sẽ lây bệnh.
Nên tiếng thét chói tai cũng giống nhau.
Mặt mấy cô gái rõ ràng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này nghe được tiếng thét chói tai của Ứng Soái, cũng điên cuồng thét lên, điên cuồng dậm chân.
Dậm chân mấy bước nhỏ, mặt Hà Hâm mới bừng tỉnh.
“Này, có chuyện gì thế?” Anh ngây ngốc hỏi.
Nghe vậy, dù là người đứng sau cùng, nhưng vừa rồi không cẩn thận dùng đèn pin chiếu tới cái gì đó Diệp Sơ Dương lười biếng mở miệng nói, “Bọn họ là bị mấy huấn luyện viên dọa cho sợ hãi thôi.”
Huấn luyện viên?
Các giáo quan không phải đều đã rời đi rồi sao?
Hà Hâm lại lần nữa bừng tỉnh chớp chớp mắt, sau đó theo bản năng hướng tới phía trước nhìn lại. Vừa thấy, cuối cùng cũng hiểu ý này của Diệp Sơ Dương.
Vừa rồi bọn họ đi qua con đường bên cạnh, mỗi huấn luyện viên liền trốn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376976/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.