Edit: Tử Đằng
“Làm sao bây giờ?” Ngân Tư Phỉ hỏi.
Thân là nữ nhi, đối với đêm tối như vậy tóm lại là có chút sợ hãi. Đặc biệt là giờ phút này bọn họ còn đứng ở giữa rừng trong đêm tối.
Cho dù là Mạc Tử Nghiên, giờ phút này cũng gắt gao túm chặt cánh tay Diệp Sơ Dương.
Một bên vừa túm, một bên nhỏ giọng chửi thầm.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chỉ là cúi đầu cười cười.
Giờ khắc này, người lớn tuổi nhất Ứng Soái chỉ có thể đứng ra bàn kế hoạch bọn họ làm sao để trở về. Trầm tư một chút, anh nhếch mày nói “Như vầy đi, buổi tối chúng ta rất dễ bị đi lạc, cho nên đến lúc đó mỗi người liền túm một người khác, tôi sẽ là người mở đường, các cậu ai sẽ là người cản phía sau?”
Tuy biện pháp này hơi thô một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là một cách giải quyết.
Mọi người thương lượng một chút, đều cảm thấy biện pháp này cũng được, không rối rắm, mà thảo luận một hồi -----
Người cản sau là ai.
Thành thật mà nói, Ứng Soái tự đề cử mình là người mở đường, đã là điều mà một đại ca nên làm.
Trong những trường hợp như vậy, người mở đường càng cần nhiều người tự đề cử.
Diệp Sơ Dương nhìn Ứng Soái vẻ mặt thấy chết không sờn, cảm thấy cảm động rất nhiều cũng không khỏi có vài phần buồn cười, cô giơ tay mình lên, cười một tiếng, “Cản phía sau liền giao cho em đi.”
Diệp Sơ Dương thực lực đã rõ như ban ngày.
Hơn nữa, kỳ thật ai cũng đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376974/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.