Mạc Đình Xuyên nhìn một đám người trước mắt, đạm thanh hỏi, “Nhìn đến mặt trời buổi sáng không? Đẹp sao?”
Thời điểm đám người Diệp Sơ Dương xuất phát, thời gian kỳ thật cũng bất quá chỉ là 4-5 giờ.
Trải qua tập hợp phía trước cùng xe chạy, hiện tại thời gian cũng không còn sớm.
Bất quá, xem một hồi mặt trời mọc vẫn là dư dả.
Ánh mắt đám người Diệp Sơ Dương dừng ở trên đường chân trời phía trước, một tia nắng sớm chợt ẩn hiện ra, xua đi màu xám trắng xung quanh, phảng phất trên một tấm ảnh chụp đen trắng bỗng nhiên xuất hiện một mạt màu sắc rực rỡ, toàn bộ thế giới đều dần dần sinh động lên.
“Đẹp mắt!”
Hai chữ này đích xác cũng là ý tưởng nội tâm chân thật của mọi người hiện tại.
Thời điểm Mạc Đình Xuyên nghe đến hai chữ này, hiển nhiên có vẻ thập phần vừa lòng, hắn duỗi tay chỉ chỉ núi phía trước, đạm thanh nói, “Bên kia núi mới là địa phương chúng ta muốn đóng quân, cho nên hiện tại, chạy bộ tới.”
Đám người Hà Hâm: “……”
Thấy mấy người Hà Hâm tựa hồ còn không có ý muốn di chuyển, Mạc Đình Xuyên tiến lên một bước, nhướng mày hỏi, “Như thế nào, cậu có ý kiến gì sao?”
Hà Hâm: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi không có ý kiến. Tôi chính là đơn thuần muốn hỏi một chút, khoảng cách này có xa lắm không.”
Mạc Đình Xuyên nghe được lời này, cười một tiếng, ngay sau đó liền nói, “Tương đương với phụ trọng 3 km.”
Hà Hâm: “……”
Được rồi.
Hỏi có rồi có hữu ích gì đâu?
Còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376959/chuong-1091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.