Edit: Tử Đằng
Vài người, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bên trong rơi vào trầm mặc vô cùng.
Buổi tối, sau khi việc huấn luyện chấm dứt, đám người Hà Hâm sau một buổi chiều bất an thấp thỏm, cuối cùng cũng biết nhiệm vụ của bọn họ ngày mai rốt cuộc là cái gì.
Huấn luyện dã ngoại.
Hà Hâm lúc đó ngồi dưới đất, nghiêm túc vuốt cằm ngưng mắt trầm tư, “Tôi cảm thấy, dựa theo cách nói của huấn luyện viên Thường Tĩn, thì buổi huấn luyện dã ngoại ngày mai sẽ tuyệt đối không hề nhẹ nhàng tý nào.”
Ứng Soái: “Tôi cảm thấy anh đang nói những lời vô nghĩa thì có.”
Hà Hâm: “................”
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, bóng đêm còn chưa lui dần, một tiếng còi sắc bén đánh vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh.
Diệp Sơ Dương liền vùng dậy khi vừa nghe tiếng còi kia vang lên một khắc.
Nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó ba lô lớn trên lưng, lập tức chạy ra ký túc xá tập hợp.
Dưới đèn đường đong đưa, các binh lính đã nhanh chóng tập trung đầy đủ.
Diệp Sơ Dương đứng một chỗ chờ cho đủ sáu tân binh, mà điều làm cho bọn họ cảm thấy hơi bất ngờ, đó là chỗ đứng của bọn họ không chỉ có sáu tân binh mà còn có cả Thường Tĩnh, Bành Quảng Tuyên và cả Tô Dã.
Thấy cảnh tượng như vậy, mấy người đều không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Hà Hâm nhỏ giọng nói một câu “Huấn luyện viên Tô, vì cái gì mà các vị lại đứng chung một chỗ với chúng tôi vậy? Đứng vậy sao xứng với chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376957/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.