Chương trước
Chương sau
Editor: Jin Mi
Diệp lão gia bên kia nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Ngược lại, Diệp Sơ Dương bên này thì không nhanh như vậy.
Hai người Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, thiếu niên đội mũ, đầu hơi cúi xuống, chỉ có thể thấp thoáng thấy rõ hàm dưới đối phương trắng nõn xinh đẹp.
Lúc sau Ôn Phi Vũ uống một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn thoáng qua thiếu niên, thấy đối phương như cũ không có ý muốn mở miệng, cuối cùng không nhịn được.
Anh ta nói: “Lúc này đây Bách Minh Nguyệt có lẽ trốn không thoát. Kế tiếp là nửa đời còn lại phải trải qua ở trong ngục giam.”
Tuy rằng thời điểm lúc đầu, Diệp Sơ Dương đã nói với anh ta, Diệp Mạc Thành người này thủ đoạn như thế nào. Nhưng nói thật, Ôn Phi Vũ thật ra không thể nào đánh giá cao đối phương.
Nhưng lúc này, anh ta cuối cùng cũng biết đối với Diệp Mạc Thành, đánh giá cao như thế nào cũng không liên quan.
Bởi vì hắn thật sự có đủ khả năng gánh vác trách nhiệm nên người khác mới đánh giá cao.
Lúc sau nghe Ôn Phi Vũ nói lời này, khóe miệng Diệp Sơ Dương chỉ kéo kéo, nhưng cuối cùng cũng nhấc mí mắt lên, cô tựa vào phía sau ghế thả lỏng, ánh mắt thản nhiên: “Cậu nói đúng, nhưng chuyện này không thể kết thúc nhanh như vậy.”
“Có ý gì?” Ôn Phi Vũ có chút lờ mờ.
“Ý tứ chính là, Diệp Mạc Thành biết đây là mưu kế của tôi, hắn biết tôi chỉ ngồi làm ngư ông đắc lợi. Cho nên, hắn có thể đưa Bách Minh Nguyệt vào, đồng thời cũng có thể làm cho bà ta đi ra an toàn.”
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ nhíu nhíu mày, cũng không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt yên tĩnh ban đầu bỗng nhiên trở nên bừng sáng, vẻ mặt của cậu ta lộ ra một chút tỉnh ngộ, hai tay vỗ vào nhau, có vẻ kích động một chút: “Chẳng trách cậu để cho tôi điều tra việc làm ăn của Bách Minh Nguyệt, hóa ra trong này có dụng ý.”
Sau khi nói xong, Ôn Phi Vũ lần nữa cảm khái: “Tôi may mắn khi không sinh ra ở trong Diệp gia các cậu, bằng không, tuổi còn trẻ như vậy mà tóc đã bạc hết.”
“Tuổi còn trẻ tóc bạc không đáng sợ, chỉ sợ tôi sẽ giống với mấy người anh trai kia, mạng đều không có.” Diệp Sơ Dương cười như không cười nói một câu, ngay sau đó ngồi thẳng người, một tay nâng cằm chính mình, cô nhướng mày hỏi: “Nói chuyện thực tại, tôi cho cậu điều tra sự tình thế nào?”
Âm thanh trong lời nói của Diệp Sơ Dương hạ xuống, Ôn Phi Vũ vô cùng nhanh chóng đem tài liệu đã tự mình chuẩn bị sẵn đưa cho Diệp Sơ Dương: “Tư liệu thu thập rất dễ dàng. Tôi cảm thấy khả năng có người sau lưng hỗ trợ. Nhưng về phần người kia là Diệp Mạc Thành hay ai, chuyện này tôi cũng không biết rõ ràng lắm.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, không nói cái gì nữa. Trực tiếp cúi đầu xem tư liệu.
Thấy động tác của Diệp Sơ Dương, Ôn Phi Vũ nheo nheo mắt, trước tiên nhắc nhở một câu: “Trước khi xảy ra nhắc nhở cậu một câu, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thực sự là tôi diss cô ta, một số việc mà Bách Minh Nguyệt làm đích thực là súc sinh không bằng.”
Ôn Phi Vũ vừa mới nói xong câu đó, ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng ở bốn chữ “Buôn bán nội tạng”.
Nhìn chằm chằm chăm chú bốn chữ kia nửa ngày, Diệp Sơ Dương cười nhạo một tiếng: “Lá gan cũng rất lớn.”
Nói xong lời này, Diệp Sơ Dương tiếp tục xem tư liệu trên tay.
Tuy rằng mới vừa rồi Diệp Sơ Dương nói lá gan của Bách Minh Nguyệt rất lớn, nhưng trên thực tế, về việc buôn bán nội tạng này, không phải chỉ có một mình Bách Minh Nguyệt.
Chẳng qua ở trong đó Bách Minh Nguyệt chỉ có tác dụng môi giới mà thôi.
Lực lượng thực sự đằng sau thuộc về một nhóm tội phạm khác.
Chẳng qua, câu nói kia của Diệp Sơ Dương, lá gan rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.