Edit: Tử Đằng
Thấy vẻ mặt càng ngày càng kỳ quái của chú bảo vệ. Là chú bảo vệ này liền cho rằng Diệp Sơ Dương bị bệnh tâm thầm.
Diệp Sơ Dương lúc này mới sờ sờ mũi, sau đó đứng đắn trả lời vấn đề của đối phương, “Ngại quá, quấy rầy rồi, là cháu tới tìm người.”
Tìm người?
Chú bảo vệ lại lần nữa nhìn Diệp Sơ Dương, đang muốn nói ra một câu không phải là người của công ty thì không thể vào trong, thật trùng hợp có một người từ một bên đi tới.
Người này dáng người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, trên người mặc một bộ đồ màu xanh biển tây trang, tương xứng với mắt kính vàng trên mặt kia, thoạt nhìn rất đẹp trai.
Lúc bảo vệ nhìn thấy người đã đến, đôi mắt tức thì sáng ngời, “Ầy, chuyện này tôi không thể làm chủ được, cũng không biết có thể cho cậu vào trong hay không, vừa hay Diệp Tứ thiếu lại đây.”
Đột nhiên nghe được ba chữ “Diệp Tứ thiếu”, Diệp Sơ Dương nhướng mày, xoay người nhìn lại.
Quả nhiên, người mặc bộ đồ màu xanh biển tây trang kia đang nghênh diện đi tới phía mình, nhưng chẳng phải là Diệp Mộ Thành sao?
Lúc Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn về phía Diệp Mộ Thành, đối phương cũng ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương từ phía xa.
Lúc sau hai đôi mắt thẳng tắp đối diện nhau, trên mặt Diệp Sơ Dương cũng không có sự thay đổi khác biệt là mấy, nhưng ngược lại Diệp Mộ Thành lại tươi cười.
Thanh nhiên trẻ bước nhanh tới chỗ Diệp Sơ Dương, cánh tay liền đặt lên bả vai Diệp Sơ Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376716/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.