Edit: Tử Đằng VW
Sau khi nghe những lời của Túc Nhất, Thành Khải Uyên ngay lập tức gật đầu, sau đó nhìn Túc Nhất rời đi.
Hiện tại, Thành Khải Uyên có một cảm giác trong lòng.
Tôi luôn cảm thấy rằng Diệp Sơ Dương sẽ không xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc, trong lòng anh, Diệp Sơ Dương đã được thần thánh hóa.
Trong khi Túc Nhất và Thành Khải Uyên đang làm việc hết tốc lực chỉ để đảm bảo rằng Diệp Sơ Dương sẽ không hề gặp rắc rối gì, thì bên đây Diệp Sơ Dương đang dần tỉnh dậy trong một căn phòng kín.
Mở mắt ra, đôi mắt đào hoa dài hẹp đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nếu ai đó đứng trước mặt Diệp Sơ Dương vào lúc này, chắc chắn sẽ đoán rằng bây giờ cô ấy thực sự không còn hôn mê. Mọi thứ chỉ là diễn xuất.
Cô đưa tay ra chỉnh lại áo quần và đứng dậy.
Truyện được edit tại Vietwriter.com
Trong căn phòng tối kín này, cô đi lang thang khắp nơi, Diệp Sơ Dương đi dọc theo bức tường, có lẽ là để đoán kích thước của ngôi nhà.
Không có bất cứ đồ vật nào trang trí trong căn phòng nơi cô ấy đang ở, thậm chí còn không có giường.
Điều duy nhất khiến Diệp Sơ Dương cảm thấy có chút an ủi là một cái cửa sổ nhỏ trên tường.
Có một chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương từ từ liếc nhìn cửa sổ, và cuối cùng khoanh chân ngồi xuống hấp thu linh khí qua cửa sổ.
Ngồi như vậy một đêm.
Người canh cửa không hề nghe thấy một âm thanh nhỏ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376660/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.