*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Khải Uyên nói xong liền không chờ nổi mà cấp tốc chạy tới phòng bệnh của Kiều Chinh.
Chỉ là khi đứng ở cửa phòng bệnh, anh lại không khỏi dừng bước, có chút không dám mở cửa. Thành Khải Uyên vẫn còn đi qua đi lại trước cửa thì người bên trong tựa hồ phát hiện bên ngoài có người. Sau vài giây trầm mặc, Kiều Chinh khàn khàn thanh âm truyền ra: “Là A Uyên sao?”
Đột nhiên nghe thế Thành Khải Uyên hít sâu một hơi.
Một lúc lâu sau, anh mới đẩy cửa đi vào.
Trong phút chốc hai cặp con ngươi đen nhánh đối diện nhau.
Thành Khải Uyên nhìn hai tròng mắt thanh minh của người đàn ông đang nằm trên giường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một vòng cung rất nhỏ. Vòng cung tuy rằng không lớn nhưng Kiều Chinh tốt xấu cũng cùng Thành Khải Uyên nhận thức lâu như vậy, hai người cùng nhau kề vai chiến đấu lâu như vậy tất nhiên là vô cùng hiểu biết đối phương.
Nhìn đến Thành Khải Uyên nhợt nhạt tươi cười, anh cũng nén cười không được.
Anh nhìn Thành Khải Uyên thấp giọng nói: “A Uyên, trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi.”
Từ sau khi đầu óc thanh tỉnh, Kiều Chinh trên cơ bản cũng đã nhớ lại những chuyện cần nhớ. Giờ đây tự nhiên cũng biết chính mình đã làm ra chuyện quá đáng gì.
Cũng biết trong khoảng thời gian này thì tinh thần và thể xác Thành Khải Uyên có bao nhiêu mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376562/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.