Chương trước
Chương sau
Mạc Đình Xuyên đi thẳng vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy thiếu niên đang nhàn nhã ngồi trên ghế kia, bỗng nhiên anh hiện lên một loại ý tưởng ——
Anh cảm thấy hôm nay mình đến đây là sai lầm rồi.
Nhưng nhóc con nhà Diệp Tu Bạch bị đưa đến cục cảnh sát, anh nếu không đến, thì cũng không dễ ăn nói.
Mạc Đình Xuyên cau mày nhìn Diệp Sơ Dương, nhìn nửa ngày phát hiện đối phương hoàn hảo không tổn hao gì, anh quay đầu nhìn về phía nữ cảnh sát đang ngơ ngác, nhíu mày hỏi, “Cục trưởng của các người đâu?”
Nữ cảnh sát: “……”
Mở miệng ra liền tìm cục trưởng, có phải quá kêu ngạo rồi hay không?
Tuy người đàn ông trước mắt này vừa nhìn liền biết là loại người không dễ chọc, nhưng giờ này khắc này, nữ cảnh sát cũng không sợ hãi, ngược lại liền mở miệng liền hỏi, “Anh là người Diệp Sơ Dương tìm tới để giúp đỡ sao?”
Giúp đỡ?
Đột nhiên nghe đến hai chữ đó, Mạc Đình Xuyên thật sự muốn cười.
Mọi người đều nói quân đội bọn họ đều có chút lưu manh. Nhưng cũng không có ai dám há mồm ngậm miệng nói giúp đỡ, giống như kiểu xã hội đen ngoài kia. Cũng không nữ cảnh sát trước mắt này nghĩ như thế nào.
Mạc Đình Xuyên cười nhạo một tiếng, âm thanh lạnh lùng vang lên, “Chứng cứ gì cũng không có, ai cho phép các ngươi đưa người đưa tới nơi này?”
“Chúng tôi có video.” Nữ cảnh sát cố phản bác.
“Video? Một bóng dáng không lộ mặt? Có biết trên thế giới này tồn tại bao nhiêu người có hình dáng tương tự với cậu ấy không?” Càng nói, trong mắt Mạc Đình Xuyên càng thêm trào phúng và khinh thường.
Anh thật sự không hiểu rõ, chứng cứ gì cũng chưa xác định được, mà cục cảnh sát chỉ vì không chịu nổi áp luận dư luận liền dẫn Diệp Sơ Dương tới nơi này?
Đầu năm nay còn chơi trò bạo lực internet?
Sao có thể không cười.
Mạc Đình Xuyên nói xong câu này này, sắc mặt nữ cảnh sát trở nên trắng bệch. Đang lúc cô giật giật khóe môi muốn nói thêm gì đó, thì cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa bị mở ra.
Người đi vào là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi,dáng người hơi lùn ăn mặc thân tây trang màu đen nhưng nhìn cũng chỉ là người phổ biến không có gì đặc biệt.
Người này chính là Hồng Vĩnh Kỳ cục trưởng cục cảnh sát Đế Đô.
Hồng Vĩnh Kỳ vốn nghe nói trong cục đang thẩm vấn một minh tinh, bởi vì gần đây dư luận trên internet không dễ nghe, cho nên hắn cũng ý tứ một chút, qua đây xem thử.
Trấn an dân tâm quan trọng, nhưng trong sạch của người ta cũng quan trọng.
Tồn tại tâm tư như vậy nhưng Hồng Vĩnh Kỳ nằm mơ cũng không nghĩ tới vừa mở cửa ra, liền đập vào mắt là một đôi mắt thâm thúy đeo kính làm bằng tơ vàng .
Sau đó, hắn chớp chớp mắt, di chuyển ánh mắt, nhìn từ trên xuống dưới
Nga, hình như có chút quen mắt?
Hắn đang suy nghĩ,thì người đàn ông đang bị hắn nhìn chăm chú liền tiến lên một bước vươn tay ra nhàn nhạt nói, “Cục trưởng Hồng? Ông khỏe chứ, tôi là Mộ Tấn Hoa.”
Hồng Vĩnh Kỳ: “……”
Có thể không quen mắt sao?
Mộ Tấn Hoa chính là danh nhân.
Lúc này, Hồng Vĩnh Kỳ đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc là vị minh tinh nào có thể làm cho vị boss của Hoàn Cảnh, thủ hạ đắc lực của Diệp gia Tam Gia tới nơi này để cứu người?
Hồng Vĩnh Kỳ và Mộ Tấn Hoa hàn huyên một lúc, sau đó liền thấy Mộ Tấn Hoa nghiêng nghiêng người, ý bảo hắn đi qua đó.
Thấy thế, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Hồng Vĩnh Kỳ vẫn qua đi đó.
Sau đó, liền thấy được một nam một nữ đang giằng co.
Nhà gái không cần phải nói, mặc trang phục cảnh sát, khẳng định người là người của bọn họ cục cảnh sát bọn họ. Nhưng người đàn ông đang mặc quân trang ——
Hồng Vĩnh Kỳ nhíu nhíu mày, tiến lên mới vừa nói được một chữ ‘ cậu ’ đối phương liền hơi gật đầu, nói với Hồng Vĩnh Kỳ, “Tôi là Mạc Đình Xuyên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.