Chương trước
Chương sau
Edit: Snow
Bất quá, gương mặt này mặc dù là thật,dù đẹp như vậy, nhưng cũng không thể ngăn nổi hắn phát ra hơi thở vô lại.
Tuy nói Thiên Diệu cùng Diệp Sơ Dương xác thật cũng không tính là quen biết, nhưng là tốt xấu cũng coi như là quen biết. Lúc này nếu đã biết người túm tay mình là Thiên Diệu, Diệp Sơ Dương cả người liền cũng thả lỏng.
Thiếu niên thân mình lười nhác dựa vào phía sau ván cửa sổ, bên tai quanh quẩn lời Thiên Diệu vừa nói, vẻ mặt kia thập phần không biết xấu hổ, tức khắc nàng cũng cười như không cười mà mở miệng, “Một khi đã như vậy, không biết ta nên xưng hô anh như thế nào? Luôn xưng hô Thiên Diệu hai chữ có phải hay không cũng có vẻ quá mức xa lạ?”
Thiên Diệu tuy rằng cũng là nhân tinh, nhưng công phu ngoài miệng tuyệt đối không thể so được với đại sư Diệp Sơ Dương cái này..
Quả nhiên, Thiên Diệu nghe Diệp Sơ Dương nói đoạn sau, khóe miệng thiếu niên giật giật,lúc sau liền lâm vào trầm mặc. Tuy nhiên, trong lúc Thiên Diệu trầm mặc,cũng làm cho Diệp Sơ Dương lập tức rơi vào trạng thái vô ngữ.
Thiếu niên cười tủm tỉm nhìn nàng, sau đó nói, “Tiểu khả ái cảm thấy hảo ca ca cái này xưng hô thế nào?”
Thế nào?
Đương nhiên là chẳng ra gì.
Diệp Sơ Dương có phần vô ngữ day day ấn đường, ánh mắt hiện lên thần sắc buồn cười cùng vài phần bất đắc dĩ, ngày sau đó nàng nhướng mày hỏi:" Không nghĩ tới đường đường là Thiên Diệu lại đi thích loại xưng hô dầu mỡ này?"
" Xưng hô dầu mỡ sao?” Đột nhiên nghe được hai từ ‘ dầu mỡ ’, Thiên Diệu cẩn thận tự hỏi một chút, phát hiện sự thật giống dầu mỡ thật.
Vì thế, sau khi suy tư một lát, hắn sờ sờ cằm, dùng nghĩ khí có chút nghiêm túc cùng đứng đắn nói “nếu tiểu khả ái đã nói là dầu mỡ, thì ta cũng chỉ có thể đổi một cái xưng hô khác,một lần nữa ta tự giới thiệu.”
Dừng một chút, Thiên Diệu lại nói, “ Cậu có thể xưng hô với ta là Kiều, tên tiếng Trung của ta gọi là Kiều Thần.”
Hắn vừa nói xong Diệp Sơ Dương lập tức liền có chút kinh ngạc nhướng mày.
Hiển nhiên, tên Kiều Thần này làm Diệp Sơ Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
“Cho nên Kiều tiên sinh đưa ta tới nơi này là có chuyện gì sao?” Diệp Sơ Dương ôm hai tay, thần sắc nhạt nhẽo nhìn đối phương.
Đây mới là đáp án hiện tại Diệp Sơ Dương muốn biết nhất.
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết, Thiên Diệu xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối là có chuyện quan trọng. Đến nỗi việc này là cái gì ——
Đại khái có thể khiến cho một thần trộm hứng thú, thì cũng chỉ có đồ vật trong hội đấu giá.
Cho nên rốt cuộc là món đồ vật nào mà có thể làm cho Thiên Diệu xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa, Thiên Diệu không gặp nàng bên ngoài mà bắt nàng đến nơi này là có ý tứ gì?
Nghĩ tới vấn đề này, Diệp Sơ Dương nheo mắt lại.
Mà Thiên Diệu nghe Diệp Sơ Dương nói đoạn sau, tự nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của đối phương. Hắn hơi hơi nheo đôi mắt hẹp dài màu xanh biếc, che khuất ý cười nơi đáy mắt, sau đó làm như không chút để ý nói, “Đương nhiên có chuyện để làm, tỷ như nói thực ngoài ý muốn có thể ở chỗ này nhìn thấy cậu, bỗng nhiên cảm thấy chúng ta tựa hồ đã lâu không gặp, cho nên lại đây cùng tiểu khả ái ôn chuyện. Cái này trả lời cậu vừa lòng không?”
Diệp Sơ Dương: “……”
Hài lòng sao?
Đương nhiên không hài lòng.
Vừa nghe liền biết là lý do để lừa người, cũng mất công Thiên Diệu dám ở trước mặt nàng làm trò nói ra như vậy.
Thật sự là không sợ bị đánh.
Trầm tư một chút, Diệp Sơ Dương cũng không có nói lại chuyện này, mở miệng nói, “Nếu chỉ là ôn chuyện, hiện tại Kiều tiên sinh cũng đã nhìn thấy ta, ta liền rời đi trước.Rốt cuộc còn có người chờ ta à.”
Vừa nói xong, Diệp Sơ Dương xoay người liền đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.