Chương trước
Chương sau
Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Bách Việt Phong lập tức có chút ngờ vực.
Nếu như anh nhớ không nhầm, ngày mốt Diệp Sơ Dương cũng phải quay phim.
"Nhóc không cần quay phim sao?" Nghĩ một lát anh vẫn lên tiếng, sau đó nói: "Cũng đâu phải việc to tát gì, có tôi ở đây là được!"
Diệp Sơ Dương đương nhiên biết rằng Bách Việt Phong là muốn suy nghĩ cho cô.
Đúng như Bách Việt Phong nói, một cuộc phẫu thuật ghép tủy đúng là không có gì to tát, có anh là tiến sĩ y dược học ở đây, nơi này chắc chắn không thể xảy ra chuyện.
Chỉ có điều.
Phẫu thuật đương nhiên không thể có việc gì xảy ra. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có thứ gì sẽ tới gây chuyện khi Vu Thư Á làm phẫu thuật.
Vì điều này, Diệp Sơ Dương cuối cùng vẫn quyết định sẽ tới canh chừng.
Chính là chỉ sợ có điều bất trắc.
Tới khi đó nếu thực sự xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp.
Sau khi dặn dò mọi chuyện, Diệp Sơ Dương lại lấy từ trong túi ra bốn tờ bùa trận, sau đó dán tiếp vào bốn góc phòng.
Làm xong xuôi tất cả mọi việc cô mới rời khỏi phòng bệnh.
Ở góc hành lang, Diệp Sơ Dương và Vu Vũ Hân đứng đối diện với nhau, Diệp Sơ Dương nhìn khí tức đang dần tan biến của người trước mặt, lông mày nhíu chặt nhưng vẫn không kìm được lên tiếng: "Thời gian của cô không còn nhiều nữa, cùng lắm chỉ được hai ngày thôi."
Vu Vũ Hân nghe vậy liền gượng cười gật đầu: "Tôi biết, ngày mốt là ngày Tiểu Á phẫu thuật, tôi đợi tới ngày đó."
"Đợi tới ngày đó thì cô sẽ thực sự biến mất đấy." Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc nói thẳng ra sự thật vô tình này.
Vốn dĩ Vu Vũ Hân có thể tồn tại trên thế gian trong trạng thái oán linh này rất lâu, nhưng bây giờ Vu Thư Á mà cô không vứt bỏ đã được Diệp Sơ Dương giúp đỡ, Tạ Linh Tê cũng đã chịu sự trừng phạt nhất định, hơn nữa lúc trước cô còn bị oán linh tấn công vì thế oán khí của cô càng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng chỉ có thể tan biến khỏi thế giới này.
Thự ra nghe xong những điều Diệp Sơ Dương nói trong lòng Vu Vũ Hân cũng có đôi chút suy ngẫm, chỉ có điều cô vẫn không dám chắc chắn.
Bây giờ bất ngờ nghe được sự thật tàn khốc này, cô không kìm nổi liền cắn chặt môi, ánh mắt ngân ngấn lệ.
Sau đó Diệp Sơ Dương nghe thấy tiếng đối phương vang lên, có xen lẫn ý khẩn cầu: "Sơ Dương, tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, nhưng xin cô hãy chăm sóc cho em trai tôi sau khi tôi rời khỏi."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhướng mày.
Điều này không cần Vu Vũ Hân nói, Diệp Sơ Dương cũng sẽ chăm sóc cho đối phương.
Bởi ở một góc độ nào đó, Diệp Sơ Dương đã lựa chọn cứu Vu Thư Á tức sẽ phải chịu trách nhiệm với cuộc sống tương lai của cậu ta.
Huống hồ không có cô còn có Bách Việt Phong.
Chỉ có điều..
Nhìn cô gái đáng thương trước mắt, Diệp Sơ Dương sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu như cô muốn ở lại bên cạnh Vu Thư Á, tôi có thể giúp cô, chỉ có điều phải trả giá."
Trả giá?
Cô gái nghe thấy hai từ này lại cười khổ một tiếng.
Bây giờ cô đã trở thành bộ dạng thế này rồi, còn sợ cái giá quái quỷ gì nữa đây.
Thế là Vu Vũ Hân liền lắc đầu, giọng nói có phần kiên quyết: "Tôi không sợ. Nếu như có thể ở bên cạnh em tôi, nhìn thấy nó trưởng thành, muốn tôi trả giá gì cũng được."
Đối với Vu Vũ Hân, người quan trọng nhất đời này chính là Vu Thư Á.
Trước đây cô có thể phấn đấu nhiều năm vì Vu Thư Á như vậy, bây giờ cũng thế.
Nhìn ra sự kiên định của Vu Vũ Hân, Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ một lát mới gật đầu: "Được, vậy tối tới tìm tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.