Chương trước
Chương sau
Câu nói này nghe đã biết không phải lời tốt đẹp gì.
Nhiễm Giai Hàm và Hà Khâm ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của họ đều thoáng qua vẻ cạn lời và bất lực.
Đạc biết lại Nhiễm Giai Hàm đã biết rõ về Diệp Sơ Dương.
Nhiễm Giai Hàm thực sự không hiểu, đầu Trình Tử Giai rốt cuộc có vấn đề gì, sao cô ta lại cho rằng Diệp Sơ Dương cũng là loại người giống như cô ta, còn phải dựa vào ngủ với lãnh đạo công ty để thăng tiến.
Cô cho rằng, ở Cảnh Hoàn nếu như có vị nào muốn dùng luật ngầm với Diệp Sơ Dương...
Ờ, vậy thì thật lợi hại.
Hơn nữa nếu ngẫm kĩ, hình như Diệp Sơ Dương dùng luật ngầm với các sếp của Cảnh Hoàn thì còn đáng tin cậy hơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhiễm Giai Hàm bất giác lại lướt qua người người thiếu niên hơn nữa lại bất giác ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề Diệp Sơ Dương rốt cuộc là công hay là thụ.
Cũng đúng lúc này, Diệp Sơ Dương thư thái dựa người vào sofa sau lưng, tiếp tục lên tiếng: "Có điều, tôi nói chị Trình này, mọi người đều giống nhau cả, khi chị dạy bảo tôi, chị không thấy chột dạ sao?"
Khi nói ra câu nói này, dáng vẻ và ý nghĩa toát ra từ lời nói của cô hoàn toàn không giống nhau.
Dáng vẻ trò chuyện rất thư thái nhưng ngữ khí vô cùng mỉa mai.
Đặc biệt là điểm mấu chốt, nếu như Nhiễm Giai Hàm không nghe lầm, vừa rồi Diệp Sơ Dương mỉa mai người ta cũng nhân tiện mỉa mai luôn mình.
Quả nhiên là người thừa kế của Diệp Thị, lợi hại.
Không ai biết Nhiễm Giai Hàm lúc này đang nghĩ gì nhưng mọi người đều biết Trình Tử Giai bị câu nói này của Diệp Sơ Dương làm cho không biết phải đối đáp ra sao.
Bởi Diệp Sơ Dương nói sự thật.
Thấy cô gái trước mắt trầm ngâm không nói gì, ánh mắt tối sầm xuống, Diệp Sơ Dương vì muốn bảo vệ mình không bị bỏng mắt, lập tức quay sang nhìn chỗ khác. Sau đó vẫn thản nhiên nói tiếp: "Có điều chị Trình yên tâm, người ta có câu sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bãi biển. Cho dù tôi bị dùng luật ngầm thì cũng vẫn sống tốt hơn chị nhiều."
Trình Tử Giai: "..."
Hà Khâm: "..."
Nhiễm Giai Hàm: "..."
Diệp Sơ Dương đúng không hổ là streamer bốp chát trong truyền thuyết, bản lĩnh bốp chát này đúng là không ai sánh bằng.
Cho dù bây giờ Trình Tử Giai và Tạ Linh Tê đều có mặt nhưng Nhiễm Giai Hàm vẫn không làm chủ được mình giơ ngón cái về phía tầm nhìn lướt qua của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền mỉm cười với cô, ánh mặt ngập tràn ý cười
Những người khác: "..."
Cũng không biết có phải vì bị một tràng bốp chát của Diệp Sơ Dương đả kích nặng nề hay không mà Tạ Linh Tê và Trình Tử Nhai không ở lại phòng nghỉ bao lâu liền nhanh chóng bỏ đi.
Khi hai người bước chân ra khỏi phòng nghỉ, vai Hà Khâm liền chùng xuống, lập tức thư thái giống như một con cá khô nằm trên bãi biển.
Cuối cùng, anh đặt một tay lên mắt, không khỏi thở than: "Cuối cùng cũng đi rồi, hai bà cô đó cuối cùng cũng đi rồi. Tại sao trên thế gian này lại tồn tại loại phụ nữ như vậy chứ? Cô gái nào cũng đáng yêu như vợ tôi có phải tốt không?"
Nghe vậy, Nhiễm Giai Hàm cũng chỉ biết lắc đầu.
Diệp Sơ Dương thì mỉm cười liếc nhìn đối phương, trêu chọc nói: "Nếu như các cô gái trên thế gian này đều giống như vợ anh, vậy thì anh còn có thể tìm được vợ anh hiện tại không?"
Hà Khâm: "... Nói cũng đúng nhỉ. Vậy có thể giống như chị Giai Hàm."
Diệp Sơ Dương: "Ờ, vậy thì Ôn Phi Vũ sẽ khó tìm vợ lắm."
Hà Khâm: "..."
Nhiễm Giai Hàm: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.