Chương trước
Chương sau
Bất ngờ nghe được câu nói như vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi trong lòng cảm khái...
Xem ra Mạt Đình Xuyên đúng là không tìm sai người.
Tìm được một chuyên gia trong nghề.
Khi cô nghĩ vậy, Mạt Đình Xuyên dường như cảm nhận được ý nghĩ sâu xa trong ánh mắt cô, anh trầm ngâm một lát, mặt không cảm xúc nói ra thân phận của Lâu Kim Lương.
"Anh Lâu đây là người của thế gia trộm mộ Tây Bắc, mười lăm tuổi đã theo ông cha đi đào mộ."
Tương truyền, thế gia trộm mộ Lâu gia là thần trong giới trộm mộ.
Bất luận là mộ gì trong tay họ cũng không thành vấn đề.
Chả trách Lâu Kim Lương nói ông ta từng vào mộ huyệt của Hách Liên Bột Bột thật sự, nghĩ vậy hình như cũng không có vấn đề gì.
Diệp Sơ Dương tặc lưỡi, sau đó giơ tay ra hiệu cho Lâu Kim Lương, mỉm cười nói: "Vậy cỗ quan tài kia xin giao cho chú Lâu."
Lâu Kim Lương nghe vậy liền gật đầu.
Cũng giống như trình độ của Diệp Sơ Dương trong lĩnh vực phong thủy, việc mở quan tài đúng là không phải việc gì to tát đối với Lâu Kim Lương.
Đặt đồ cúng đã chuẩn bị từ trước ở đầu quan tài, Lâu Kim Lương liền đứng dậy, cầm đồ nghề, trực tiếp thô bạo di dời một góc nắp quan tài.
Ngay lập tức, quan tài lộ ra một khe hở hình tam giác.
Dường như ngay khi Lâu Kim Lương mở nắp quan tài ra, Diệp Sơ Dương liền cảm thấy một luồng sát khí cuồn cuộn phóng thẳng ra.
Cũng đúng lúc này, Mạt Đình Xuyên nhận được tin từ cấp dưới ở bên ngoài.
Người đàn ông liếc nhìn ba người trước mặt khẽ nói: "Hành động nhanh lên, Lương Thanh Bình ở bên ngoài nhưng đã bị người của tôi cản lại rồi."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhíu mày còn Lâu Kim Lương thì ngay lập tức đẩy nắp quan tài ra.
Thấy thứ bên trong quan tài sắp sửa xuất hiện, bốn người liền xúm lại gần.
Trong quan tài là một bộ xương trắng.
Trang phục cũ rách mặc trên bộ xương trắng thấp thoáng có thể nhìn ra là một bộ long bào màu vàng.
"Người này chắc không phải là Hách Liên Bột Bột mà mọi người nói đấy chứ?" Mạt Đình Xuyên đứng ở bên cạnh, nhíu mày hỏi.
Lâu Kim Lương nghe vậy liền lắc đầu: "Không phải ông ta, năm xưa khi tôi xuống mộ của Hách Liên Bột Bột, khi mở nắp quan tài, hài cốt của Hách Liên Bột Bột đã biến thành tro bụi rồi."
Nói xong, Lâu Kim Lương liền thò tay vào, lật trang phục trên người của bộ hài cốt lên.
"Có lệnh bài!"
"Ừ." Lâu Kim Lương gật đầu, sau khi liếc nhìn bộ hài cốt liền giật thẳng lệnh bài ra, sau đó lùi qua một bên quan sát lệnh bài.
Lệnh bài đã bị hư hại, bị han rỉ đôi chút, nhưng khi xờ tay trên bề mặt thì vẫn có thể cảm nhận thấp thoáng hoa văn trên mặt. Lâu Kim Lương nhìn lệnh bài một hồi lâu, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm.
Người làm nghề như họ biết rất rõ lịch sửa hoặc có thể nói là dã sử trong quá khứ.
Nếu không sớm đã chết từ lâu rồi.
Trong im lặng, Lâu Kim Lương hình như bất ngờ nhớ ra điều gì đó, ánh mắt phát sáng.
"Tôi biết người trong quan tài này là ai rồi, Tề Anh." Người đàn ông trung niên vừa nói vừa vội vàng đưa lệnh bài vào tay Diệp Sơ Dương, nhìn vào mắt đối phương và nói.
"Sau khi Hách Liên Bột Bột kiến lập nước Hồ Hạ, thủ đoạn chính trị vô cùng tàn bạo, có không ít người muốn khởi nghĩa phản kháng nhưng cuối cùng đều bị trấn áp. Một trong số những người đó chính là Tề Anh."
"Tề Anh vốn dĩ kiêu dũng thiện chiến, từng là công thành của Hồ Hạ, sau khi phản kháng thất bại liền bị Hách Liên Bột Bột sai người ngũ mã phanh thây, cuối cùng ném ra bãi tha ma."
"Nhưng thi thể nhìn không thấy có vết tích từng bị ngũ mã phanh thây." Mạt Đình Xuyên lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.