Chương trước
Chương sau
Diệp Sơ Dương chào "tạm biệt" với hai vị đạo diễn bèn rời khỏi.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, cô liền bắt gặp Đoàn Kiệt đứng ngay cửa.
Đoàn Kiệt thấy Cửu thiếu nhà mình đi ra, bỗng dưng sáng mắt, nhỏ tiếng hỏi: "Cửu thiếu, sao rồi?"
"Cá nhân cảm thấy không tệ. Nếu không có một con ngựa đen chắn ngang giữa đường vào phút cuối, thì vai diễn Cận Thanh Vân sẽ nắm chắc trong tay."
Diệp Sơ Dương nhướng mày với người đàn ông, hoàn toàn không biết xấu hổ khi nói quá.
Thật ra, cô có thể ngông cuồng thêm chút nữa, dù sao thì thông qua biểu cảm của Hi Cẩm Thần và Cyrillic, vai diễn Cận Thanh Vân chắc chắn thuộc về cô.
Cô nhếch môi cười, nhưng ánh mắt vừa quay qua liền nhìn thấy Tiết Văn Vĩ đứng ở nơi không xa.
Trong phút chốc, đáy mắt Diệp Sơ Dương lóe lên ý cười.
Thật là tủi thân thay Tiết Văn Vĩ.
*
Màn thử vai của Diệp Sơ Dương kết thúc, cô và Đoàn Kiệt trò chuyện xong định rời khỏi, nhưng ngay lúc này, bỗng đại sảnh vang lên tiếng ồn rộn rã.
Đoàn Kiệt giương mắt nhìn sang, thấy một người đàn ông dáng người cao lớn, trên người mặc bộ đồ vest đơn giản màu xanh ngọc. Tướng mạo của người đàn ông hơi thô, đôi mắt ưng đặc biệt sắc lạnh. Sau lưng anh ta có vài tên mặc đồ vest đi theo, chỉ là những tên đó đều cúi gầm mặt xuống.
Những ai có mắt nhìn đều biết người đàn ông dẫn đầu chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ nào đó.
Cho dù chưa biết rõ thân phận của anh ta.
Diệp Sơ Dương ôm vai hơi nghiêng đầu, sau đó quay sang nhìn Đoàn Kiệt.
Có thể dùng tư thế này xuất hiện ở sảnh lớn của Cảnh Hoàn, đa phần đều có địa vị cấp cao ở Cảnh Hoàn.
Thực tế, Diệp Sơ Dương suy đoán chẳng sai chút nào.
"Là CEO điều hành của Cảnh Hoàn, Mộ Tấn Hoa. Chắc đến đây chống lưng cho Cửu thiếu." Đoàn Kiệt sờ mũi, thấp giọng đáp.
Diệp Sơ Dương: "..."
Thì ra còn có những chuyện như vậy sao?
Cô hơi chớp mắt, đang định nói gì đó, nhưng thấy Mộ Tấn Hoa đi đến trước mặt cô, đứng yên tại chỗ.
Mộ Tấn Hoa nhìn thiếu niên mảnh mai trước mặt, nếu nhớ không lầm, đây chắc là lần đầu tiên anh chạm mặt với Cửu thiếu nhà họ Diệp, không ngờ Cửu thiếu nhà họ Diệp không giống tẹo nào với Tam gia, giống một cô nương thì đúng hơn.
Nhưng mà, được Tam gia coi trọng như vậy, cho dù mang bề ngoài như cô gái cũng chẳng sao.
Anh giơ tay, nhẹ giọng nói: "Chào Cửu thiếu, tôi là Mộ Tấn Hoa CEO chấp hành của Cảnh Hoàn."
Âm thanh của Mộ Tấn Hoa hạ thấp, ngoại trừ những người đứng cạnh anh, đại khái không ai nghe thấy cả.
Diệp Sơ Dương có chút bất ngờ với hành vi của Mộ Tấn Hoa, nhưng vẫn giơ tay ra bắt lại: "Mộ tổng." Xem ra, Mộ Tấn Hoa theo đúng như lời của Đoàn Kiệt nói là đến đây chống lưng cho cô.
"Cửu thiếu, Tam gia đang đợi cậu ở phòng làm việc lầu trên."
Hở?
Chú út của cô cũng có mặt ở đây sao?
Diệp Sơ Dương chớp chớp đôi mắt, càng bất ngờ hơn khi nhìn sang người đàn ông trước mặt.
Ai ngờ, điều khiến Diệp Sơ Dương bất ngờ, Mộ Tấn Hoa càng bất ngờ hơn.
Tuy anh ta là CEO của Cảnh Hoàn, nhưng cơ hội gặp mặt với Diệp Tu Bạch đếm trên đầu ngón tay, lần này có công góp sức không nhỏ của Diệp Cửu thiếu.
Mộ Tấn Hoa ngẫm nghĩ, thêm tiếp một câu: "Tam gia đợi cậu lâu lắm rồi."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không còn do dự, cô quay đầu cười với người đàn ông: "Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi tìm chú út."
Dứt lời, thiếu niên tự mình rời khỏi, đi về phía thang máy lên lầu.
Thấy vậy, Đoàn Kiệt tự trở về phòng nghỉ ngơi của mình, còn Mộ Tấn Hoa đẩy cánh cửa phòng thử vai diễn Cận Thanh Vân, sải bước đi vào bên trong.
Tuy Tam gia nhà anh rất tự tin về Diệp Cửu thiếu, nhưng anh cảm thấy nên hỏi kĩ vẫn tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.