Chương trước
Chương sau
Người đàn ông sắc mặt tái mét ngồi co ro ở góc nhà, ánh mắt đờ đẫn, người thậm chí còn run cầm cập, rõ ràng là đã sợ hãi quá độ.
Chỉ có điều...
Họ biết rõ Diệp Tử Húc thân là thiếu gia của nhà họ Diệp, thường ngày đã trải nghiệm, chứng kiến vô số. Rốt cuộc Diệp Cửu thiếu đã dùng cách nào khiến cho Lục thiếu nhà họ Diệp trở thành bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm thế này?
Hai người đàn ông áo đen trong lòng vô cùng hiếu kì.
***
Đương nhiên, những tiếng kêu thất thanh của Diệp Tử Húc trong vòng nửa tiếng đồng hồ kia không chỉ hai người áo đen đứng gác cửa nghe thấy, ngay cả Diệp Tu Bạch và Túc Nhất ở trong phòng khách cũng nghe thấy mồn một.
Diệp Tu Bạch nhìn thấy người thiếu niên vô cùng điềm nhiên xuất hiện trước mặt, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Vẫn còn chiêu trò gì nữa sao?"
Diệp Sơ Dương đương nhiên hiểu ý của chú út nhà mình.
Cô bước tới ngồi xuống sofa đối diện đối phương, mỉm cười rạng rỡ xòe tay ra: "Đã nói là giao cho cảnh sát mà. Tội phạm thuê người giết người, gây ra bạo loạn ở sân bay, đủ để hắn ta ngồi tù mọt gông rồi chứ?"
"Đủ rồi." Diệp Tu Bạch gật đầu.
Thực ra vẫn chưa đủ, anh có thể để Diệp Tử Húc tới nơi đó ở cả đời.
Có điều, anh không rõ suy nghĩ trong đầu Diệp Sơ Dương lắm.
Rõ ràng có thể giải quyết luôn cho xong chuyện nhưng tại sao lại vẫn để Diệp Tử Húc sống thêm phiền phức.
Diệp Tu Bạch liếc nhìn cô, còn chưa nói gì thì thiếu niên đã như thế đoán biết được, cô nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài, mỉm cười nói: "Như vậy không tốt sao? Diệp Tử Húc không phải rất muốn quyền thế và tiền tài sao? Vậy thì cháu sẽ để hắn ta nhìn thấy những thứ hắn ta muốn có sẽ không bao giờ tới được tay hắn ta."
Diệp Tử Húc là một gã đàn ông kiêu ngạo, sao có thể cho phép mình sống trong tù ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Nếu như Diệp Sơ Dương thực sự tống đối phương vào tù, hắn ta chắc chắn sẽ phát điên.
Nhưng như vậy lại chính là kết quả khiến Diệp Sơ Dương hài lòng.
Đệ tử Huyền môn như họ sợ nhất là trong tay dính mạng người, nếu không vừa rồi cô sẽ không chỉ dùng một tụ âm trận đơn giản như vậy.
"Tôi biết rồi." Diệp Tu Bạch nhếch môi mỉm cười, sau đó quay đầu ra hiệu cho Túc Nhất.
Túc Nhất đi theo anh lâu như vậy, nói không khoa trương là chỉ một ánh mắt của Diệp Tu Bạch thôi anh cũng hiểu Tam gia nhà mình muốn đi toilet hay đi ăn cơm.
Anh khẽ gật đầu với Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương, sau đó quay người rời đi.
Ngày hôm sau, một dòng tin tức được đưa lên weibo và tin tức tivi.
[Diệp Tử Húc của Diệp Thị với các tội danh thuê người giết người và tấn công khủng bố đã bị cảnh sát bắt giữ.]
Dòng tin tức này vừa xuất hiện đã có rất nhiều người giật mình, đặc biệt là những người biết tình hình hiện tại của Diệp Thị.
Từ trước tới giờ, vì người thừa kế chính thống của nhà họ Diệp là Diệp Cửu thiếu yếu đuối, nhát gan, vì thế rất nhiều gia tộc phụ thuộc đều đặt cược toàn bộ gia tộc về phía Diệp Tử Húc và Diệp Mộ Thành.
Có thể nói rằng, Diệp Tử Húc và Diệp Mộ Thành trở thành hai đối thủ nặng kí tranh giành quyền thừa kế của nhà họ Diệp.
Có điều bây giờ lại tiết lộ Diệp Tử Húc bị bắt giữ, ý nghĩa đằng sau chuyện này rất đáng để suy xét.
Diệp Sơ Dương nằm trên sofa, tay cầm ipad, màn hình hiển thị cảnh Diệp Tử Húc bị cảnh sát bắt giữ ngày hôm nay.
Cô bỗng nhiên bật cười khe khẽ: "Thật đáng tiếc, làm công không cho Diệp Mộ Thành rồi."
Ai cũng biết rằng, sau khi Diệp Tử Húc tiêu tùng, người có năng lực cạnh tranh cho vị trí người thừa kế nhất sẽ trở thành Diệp Mộ Thành.
Không thể không nói, phương pháp ngư ông đắc lợi của Diệp Mộ Thành rất hiệu quả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.