Chương trước
Chương sau
Cuối cùng và cuối cùng, dưới sự im lặng của Diệp Tu Bạch, thiếu niên dần dần ngậm miệng lại.
Không biết tại sao, tâm trạng của chú út nhà cô hình như bỗng trở nên khó hiểu.
Thấy Diệp Sơ Dương đang im lặng, người đàn ông đi tới trước mặt đám người mặc áo đen, mày kiếm hơi cau lại.
Túc Thất thấy vậy, nhẹ giọng bảo: "Tam gia, Túc Nhất hiện giờ đã trở về căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển, để kiểm tra căn hộ của Cửu thiếu."
Nghe thế, Diệp Tu Bạch chậm rãi ngẩng đầu: "Mang người đi, nhớ lưu lại chứng cứ."
"Vâng." Túc Thất đáp, sau đó vỗ vỗ đôi tay của mình.
Một tiếng hạ lệnh, mấy người đứng đằng sau lưng Túc Thất đi vội đến trước mặt anh ta, mặt vô cảm lôi đám người mặc áo đen đang quỳ trên sàn đất đi một cách thô lỗ, sau đó quăng vào trong xe.
Dù sao thì, không cần khiến bọn chúng chết thì được, dùng cách gì cũng được.
Bọn người Túc Thất nhanh chóng xử lý vết máu trên sàn và người. Diệp Sơ Dương tựa bên cửa xe nhắm mắt dưỡng thần, bất chợt nhếch môi, động tác của đám người kia thuần thục biết bao, thoạt nhìn đã biết làm mãi thành quen.
Nói ra thì, Diệp Tu Bạch dường như chưa bao giờ nói cô biết việc kinh doanh của nhà họ Diệp liên quan đến những lĩnh vực gì.
Nghĩ kĩ thì, chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu.
*
Sau khi xử lý xong đám người đi theo, Diệp Sơ Dương chở Diệp Tu Bạch trở về căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển.
Khi hai người họ đến bãi đậu xe, Diệp Sơ Dương nhìn sơ đã thấy Túc Nhất đang đứng bên chiếc Lamborghini, không biết đang cúi người làm gì đó.
Ánh mắt của Diệp Tu Bạch lóe lên rồi vụt tắt, mặt không cảm xúc mở lời giải thích với người bên cạnh: "Xe của cậu có thể bị người của Diệp Tử Húc động tay chân. Túc Nhất đang kiểm tra giúp cậu."
"Vậy căn hộ của cháu cũng vậy sao?" Thiếu niên hỏi, hơi nhướng mày.
Cô vẫn chưa quên lúc nãy đang ở trên đường cao tốc, đoạn lời mà Túc Thất nói…
Túc Nhất đang kiểm tra căn hộ.
Người đàn ông nghe thiếu niên nói vậy, gật nhẹ đầu, sau đó cất giọng lạnh lùng: "Cho nên hai ngày kế cậu phải sống chung với tôi."
"Vâng? Ý gì?"
"Ở với tôi, nghe không hiểu sao?" Diệp Tu Bạch quay đầu nhìn cô, đôi mày dài cau lại, đôi mắt phượng mang theo vẻ sắc bén dán chặt vào người thiếu niên, khiến Diệp Sơ Dương chịu không nổi phải ho khan vài tiếng.
Đương nhiên nghe hiểu.
Nhưng cảm thấy có chút kì lạ.
Dù sao thì, cô và Diệp Tu Bạch sống đối diện nhau. Nếu căn hộ của cô ở thực sự xảy ra chuyện gì, thì cho dù đến khi đó sống chung với Diệp Tu Bạch, chẳng phải vẫn bị liên lụy sao?
Tuy trong lòng hiểu rất rõ, nhưng khi đối diện với đôi mắt phượng màu nâu thẫm của người đàn ông, Diệp Sơ Dương không biết tại sao lại nuốt toàn bộ lời định nói vào trong bụng.
Đại khái, sợ sệt đó mà.
Ai ngờ, khi Diệp Sơ Dương đang trò chuyện với Diệp Tu Bạch, Túc Nhất ở bên cạnh đã nghe toàn bộ câu chuyện vào tai mình.
Túc Nhất dõi nhìn khuôn mặt kiệm lời của Tam gia nhà mình, lại nhìn tiếp vào khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn của Cửu thiếu, nghĩ một hồi, vẫn quyết định nói giúp Tam gia: "Cửu thiếu, vì không thể xác định có bom mìn khác ở trong căn hộ của cậu hay không, chúng tôi định kiểm tra kĩ lưỡng một phen, nên phiền cậu tạm thời sang ở với Tam gia."
Nghe vậy, mày của thiếu niên càng nhướng cao hơn.
Cô bỗng cười phụt ra tiếng: "Không phiền, biết bao nhiêu người muốn Tam gia nhà các người dắt về còn không được nữa kìa, chắc tôi may mắn ba đời rồi đấy?"
Tóm lại, cô biết Túc Nhất và Diệp Tu Bạch đang lo lắng về sự an nguy của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.