"Không vội, ở đây nghỉ ngơi một tối đã." Diệp Tu Bạch chậm rãi nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu.
Vì đã muộn nên Diệp Sơ Dương cũng không định ở lâu bên phòng Diệp Tu bạch, nhưng khi cô định nhảy xuống từ sofa đề về phòng thì mũ áo lại bị người đàn ông nọ kéo lại.
Người cô loạng choạng ngã xuống sofa.
"Chú út, chú làm gì vậy?" Thiếu niên giành lại mũ áo của mình từ trong tay đối phương, trợn ngược mắt: "Thói quen tùy tiện giật mũ và cổ áo của cháu như vậy chú phải sửa đi."
"Không sửa được." Người đàn ông lạnh nhạt trả lời, sau đó lại lạnh nhạt liếc nhìn cô nói: "Học dùng súng từ khi nào vậy?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Thiếu niên trầm ngâm hai giây, nội tâm rối bời.
Sau đó cô hỏi người lại: "Vì thế chú út có ngạc nhiên vui mừng không?"
"Không."
"Vậy cháu không muốn nói cho chú nữa." Diệp Sơ Dương rầu rĩ xòe tay, vỗ nhẹ áo mình, quang minh chính đại rời quay người về phòng trước mắt đối phương.
Diệp Tu Bạch dường như cũng không muốn ngăn cản đối phương.
Đợi sau khi Diệp Sơ Dương rời đi, Túc Nhất mới thận trọng hỏi một câu: "Tam gia, có cần đi điều tra Cửu thiếu không?"
"Không cần đâu." Anh quay đầu nhìn bầu trời sao rực rỡ, khẽ lên tiếng.
Tại sao lại không cần.
Bởi trong lòng Diệp Tu Bạch biết rõ, cho dù có điều tra cũng không điều tra ra được điều gì.
Người của anh hàng ngày đều ở bên cạnh tên nhóc Diệp Sơ Dương đó, nhưng từ trước tới giờ không có một ai báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376060/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.