Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, Túc Nhất lập tức mặt biến sắc.
Anh lo lắng nhìn Tam gia nhà mình, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Bị thương rồi thì mau đi thôi." Ánh mắt Lục Cảnh Hoành liếc nhìn qua vai Diệp Tu Bạch sau đó quay người bước đi.
***
Việc sân bay thủ đô của nước M bị gài bom đương nhiên không thể giấu được, trong vòng nửa giờ sau khi vụ việc xảy ra, toàn bộ cánh phóng viên đã nghe tin rục rịch hành động.
Theo suy nghĩ của Diệp Sơ Dương là tiếp tục ở lại nước M đợi vết thương của Diệp Tu Bạch được xử lý xong rồi rời đi nhưng Diệp Tu Bạch từ chối.
Thế là vì máy bay của nhà họ Diệp bị nổ, đám người ngồi lên máy bay nhà họ Lục bay về nhà họ Lục ở nước L.
Trên máy bay, Diệp Sơ Dương chịu trách nhiệm công việc xử lý vết thương cho Diệp Tu Bạch.
Cô thành thục cắt áo sơ mi của đối phương ra, dùng cồn rửa sạch vết thương cho Diệp Tu Bạch.
Tay cầm tăm bông của Diệp Sơ Dương khi chạm vào vùng bê bết máu thịt của đối phương liền sững lại: "Chú út, chú nhịn đau một chút nhé."
Diệp Tu Bạch: "... Không sao đâu."
Diệp Tu Bạch lớn từng này tuổi rồi, số lần bị thương không đếm xuể, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh "nhịn đau một chút."
Đây như thể một cảm giác rất mới lạ.
Anh từ từ ngước mắt lên, thấy thiếu niên đang cúi đầu, thần sắc vô cùng chăm chú nhìn vết thương của anh, dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376055/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.