Diệp Sơ Dương nghe chú mình nói vậy liền ngây người.
Cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Anh ngồi vắt chéo hai chân, tư thế thoái mái che, ánh mắt lạnh nhạt.
Anh nói như vậy chắc là để an ủi cô chăng?
Nghĩ một lát, Diệp Sơ Dương cho rằng chắc chắn là vậy.
Thế là cô gật đầu, bàn tay trắng ngần đặt lên vai anh, vỗ mạnh hai cái: "Chú út yên tâm, nể tình chú an ủi cháu như vậy, cháu sẽ cẩn thận nuôi chú."
Dù sao thì cũng chỉ là nấu cơm mà thôi. Bản thân cô vốn dĩ cũng cần phải nấu cơm, căn bản không cần tốn sức gì lắm.
Ánh mắt Diệp Tu Bạch nhìn xuống bàn tay đặt trên vai mình, anh liền giơ tay kéo xuống, lạnh nhạt nói: "Ngồi hẳn hoi."
"Vâng." Diệp Tu Dương gật đầu không mấy để tâm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình khổng lồ trước mặt.
***
"Kính thưa các vị khách quý, tiếp tới sẽ là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng tôi." Người dẫn chương trình vừa dứt lời, ống kính liền chuyển tới chiếc bàn bên cạnh.
Trên bàn có một món đồ nhô lên, bên trên có che một tấm vải đỏ, là vật phẩm đấu giá mà người dẫn chương trình nói.
Cùng với lời của người dẫn chương trình, tấm vải đỏ đó cũng được mở ra.
Xuất hiện trước mặt mọi người là một khối đá thô phỉ thúy rất to, chừng bằng một đứa bé. Chí có điều khối đá thô phỉ thúy này có chút khác biệt với những khối đá thô mà Diệp Sơ Dương thấy khi trước.
Phần phía trước của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376043/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.