Miếng đá thô này không lớn, một phiến nho nhỏ được đặt ở góc gian hàng, trông không thu hút được người mua cho lắm.
Diệp Sơ Dương nheo mắt nhìn sang đó.
Bề mặt đá thô là một lớp màu xám vàng, hơi cũ kĩ, thậm chí trên đó còn mang vài dấu vết xói mòn. Nhưng nếu chỉ dựa theo vẻ bề ngoài mà nói thì không rõ có gì đặc biệt nổi trội.
Nhưng mà, nếu được Lục Diệc Nhiên lựa chọn thì…
Ánh mắt của Diệp Sơ Dương lóe lên một tia sáng, đôi mắt trở nên thâm sâu, cô nhướng mày tò mò hỏi, "Tại sao lại chọn cái kia?"
"Không biết nữa."
Ba chữ này, Lục Diệc Nhiên trả lời thật vô tư và nghiêm túc, nhưng khiến Diệp Sơ Dương bất chợt run run khóe miệng.
Tên tiểu tử thối này…
Cô bất lực ấn giữa hai đầu lông mày, không hỏi thêm gì nữa, quay người bèn đi đến chỗ bày bán khối đá thô đó.
"Ông chủ, thứ này bán sao?"
Đứng trước gian hàng bày bán, Diệp Sơ Dương hỏi thẳng vào chủ đề, không có chút vòng vo nào.
Ông chủ vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ ghé thăm gian hàng, vốn dĩ còn có chút vui mừng, dù sao thì ông cũng bắt gặp hai người này bước ra từ trong hội trường. Người có thể tham gia vào hội trường đó, đều là người có tiền.
Cho nên, khi hai người họ bước đến, đôi mắt của ông chủ sáng rực lên.
Có giây phút thoáng qua nào đó cảm thấy tiền đang đập ào vào mặt mình.
Kết quả…
Kết quả khiến người ta không được hài lòng cho lắm.
Những tưởng vị khách lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376021/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.