Thấy Lục Cảnh Hoành tiến tới mỗi lúc một gần, Túc Nhất càng cảm thấy cảm khái.
Cho tới khi hai người một cao một thấp bước tới trước mặt.
"Diệp tam gia, sao hôm nay tới sớm thế?" Lục Cảnh Hoành vừa nói vừa giơ tay vỗ đầu đứa cháu mình, Lục Diệc Nhiên chạy tưng tưng tưng tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, cười hì hì thò tay cho vào trong lòng bàn tay đối phương.
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc, Lục Diệc Nhiên cười giống như một đứa ngốc.
Người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương nhìn có vẻ thờ ơ liếc mắt nhìn đứa lùn đứng bên cạnh tên nhóc nhà mình, trong đôi mắt phượng hẹp dài giống như có thứ gì đó thoáng qua nhưng lại giống như sao băng trong bầu trời đêm vụt qua chớp nhoáng, nhanh tới nói không ai nắm bắt được.
Sau đó anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh nhạt nói: "Lục Nhị gia tới sớm gớm."
"Thằng nhóc nhà tôi muốn tới xem."
"Ừ, thằng nhóc nhà tôi cũng muốn tới xem." Diệp Tu Bạch lạnh nhạt nói, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người thiếu niên mặt đần thuộn vì câu nói của anh: "Thẻ trong tay cậu, không cần xót tiền."
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, chậm rãi "ồ" một tiếng.
Có điều lúc này đây, tâm tư của cô không đặt ở việc tiêu tiền.
"Thằng nhóc" mà Diệp Tu Bạch nói là chỉ cô sao?
Diệp Sơ Dương bĩu môi, có chút không hài lòng. Nếu như cô vẫn còn là Diệp Sơ, lúc này cũng tầm tuổi Diệp Tu Bạch, cùng lắm nhỏ hơn hai ba tuổi. Quan trọng là cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376017/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.