Khi nghe Lục Diệc Nhiên nói vậy, Diệp Sơ Dương liền trầm ngâm.
Phản ứng giống cô là hai người đàn ông ngồi bên cạnh.
Diệp Tu Bạch đặt tách cà phê trong tay xuống, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn cậu nhóc hoàn toàn không biết gì nhưng vãn tỏ ra "chủ ý của mình thật tuyệt".
Lục Cảnh Hoành thì nửa như mỉm cười nhìn cháu trai nhà mình.
Diệp Sơ Dương chống má, bật cười hỏi: "Vậy khi đó tôi ngủ sàn nhà hay nhóc ngủ sàn nhà?"
"Không, anh đừng khách sáo, bố thí cho em một chiếc sofa là được." Khi Lục Diệc Nhiên nói vậy, trong lòng vô cùng chua xót và buồn khổ.
Cậu nhà mình thực sự quá đáng quá!
Nếu như có thể để cậu ta ngủ sofa, cậu ta cũng không tới nỗi muốn chạy tới ngủ cũng anh Diệp.
Nghe Lục Diệc Nhiên nói vậy, Diệp Sơ Dương chỉ giơ ngón cái về phía đối phương, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Ngủ phòng của nhóc đi."
Dù sao thì cô cũng là một cô gái, ban ngày cải trang nam cũng đã là liều mạng chống chọi lắm rồi, tới buổi tối đi ngủ, cô có thể tự do thoải mái không câu nệ.
Đưng nói là quấn băng vải, cho dù là Bra cô cũng không mặc.
Tới lúc đó Lục Diệc Nhiên phát hiện ra điều gì đó thì thật bối rối.
Hơn nữa cô và tên nhóc Lục Diệc Nhiên này cũng đâu đã thân thiết tới mức có thể dùng chung phòng?
Lục Diệc Nhiên nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương liền bĩu môi thở ngắn than dài.
Có điều tuy Diệp Sơ Dương từ chối nhưng cậu nhóc cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376015/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.