Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, Tạ Mục Hàm không có bất kỳ hành động gì cho tới khi vô số cảnh sát từ trên xe bước xuống, nòng súng đen chĩa thẳng vào người và đầu anh.
Người đàn ông trẻ tuổi chầm chậm quay người lại, chiếc áo khoác màu đen rơi xuống đất.
Tạ Mục Hàm đứng thẳng người, anh hơi nghiêng đầu cười chào hỏi với người đàn ông chỉ huy như lúc trước: “Anh Tề, đã lâu không gặp.”
Tạ Mục Hàm và Tề Minh quen nhau qua anh họ.
Thậm chí Tề Minh còn coi Tạ Mục Hàm như người anh em của mình. Thế nhưng lúc này bọn họ lại đối diện với nhau ở tình cảnh này.
“Mục Hàm, anh cậu biết được sẽ tức giận lắm.” Tề Minh thấp giọng lãnh đạm nhìn người đàn ông trước mắt.
“Em biết, nhưng nếu không làm vậy em sẽ hối hận.” Tạ Mục Hàm cười với anh ta: “Đây là lựa chọn của em, dẫu rằng anh ấy có nổi giận thì em cũng vẫn sẽ đi tiếp con đường đó.”
Kể từ khi biết cái chết của anh họ không phải là sự cố ngoài ý muốn thì anh đã không thể quay về ngày xưa nữa rồi.
Có lẽ chỉ có địa ngục mới là nơi thích hợp để người như anh tồn tại.
Anh đưa hai tay ra phía trước đợi Tề Minh tới còng tay mình lại. Khi chiếc còng tay chạm vào tay mình, bị người ta đưa đi, tâm trạng anh lại vô cùng bình thản.
Tạ Mục Hàm quay đầu nhìn tấm bia một lần nữa, ngũ quan thanh tú trở nên nhu hoà.
Anh nghĩ, cứ để vậy đi, để tất cả những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375993/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.