Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Diệu liền móc điện thoại ra, nhấn vào dòng weibo kia.
Trước đây quản lý của anh khi nhìn thấy dòng weibo đó còn cảnh cáo anh, nói gì mà nếu như anh không cố gắng đóng phim, sau này chỉ có thể đi ra ngoài bày sạp giống như thầy bói kia.
Việc đó, Nhiếp Tử Diệu không hề để tâm.
Tuy nhiên bây giờ...
Anh nhìn tấm hình có phần mờ nhạt một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Dương.
Cuối cùng rút ra kết luận.
"Không sai, chính là cậu."
Nhiếp Tử Diệu vừa dứt lời, đám người Triệu Vũ Hành cũng không kìm lòng được xúm tới bên cạnh anh, sau đó mắt nhìn chằm chặp vào điện thoại trong tay đối phương.
Người trong hình đeo một cặp kính mù, mặc áo dài, vừa nhìn đúng là thầy bói.
Chỉ có điều, Diệp Sơ Dương đã cùng cực tới mức độ này rồi sao?
Nhất thời mọi người ở đây đều nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt có chút kì quái.
"Diệp Tử, mặc dù chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng chúng ta cũng là bạn bè. Cậu có khó khăn gì, hoặc thiếu tiền thì có thể nói với chúng tôi." Từ Đại lực gãi cằm, bứt râu nói từng chữ một, giọng nói rất thành khẩn.
Nghe vậy, đám người Triệu Vũ Hành cũng lần lượt gật đầu.
Mặc dù họ và Diệp Sơ Dương quen biết không lâu nhưng không hề ngăn cản họ trở thành bạn bè, hơn nữa người thiếu niên Diệp Sơ Dương này cũng không tồi, khiến họ rất yêu mến.
"Em cũng hơi thiếu tiền, tuy nhiên cũng không cần cứu tế." Diệp Sơ Dương nghe Từ Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375984/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.