“Ông nội à, nếu Tiểu Cửu đã nói vậy rồi thì ông cho chúng cháu được mở mang tầm mắt đi. Suy cho cùng trong lòng cậu ấy thì ông là người ông nội yêu thương mình nhất.” Diệp Tử Minh khẽ cười, hai con mắt như sắp dán chặt vào nhau đến nơi.
Mấy người bên cạnh nghe thấy lời này của anh ta liền đồng loạt bất giác chau mày lại.
Mọi người đều bảo đại thiếu gia nhà họ Diệp không có đầu óc, hoá ra đúng thế thật. Nếu Cửu thiếu nhà họ Diệp thật sự không có đồ gì hay khiến cô mất mặt thì cũng đành. Nếu như người ta có vật gì tốt thật thì kẻ mất mặt chính là bản thân anh ta rồi.
Hơn nữa, theo lẽ thường mà nói, ở trường hợp như này Diệp Sơ Dương có thế nào cũng không thể tặng món vớ vẩn rẻ rúng được.
Thực ra Diệp Tiểu Minh cũng biết rõ điều đó.
Nhưng trong lòng anh ta nghĩ, bình thường Diệp Sơ Dương không hề đụng tới tiền nhà họ Diệp, nói là muốn tự lực cách sinh, vậy thì lễ vật hôm nay dĩ nhiên cũng là dựa vào bản thân chứ?
Vì thế mà anh ta có thể đảm bảo trăm phần trăm rằng Diệp Sơ Dương tuyệt đối không thể lấy ra được thứ gì hay ho.
Thế nhưng kết quả cuối cùng lại khiến anh ta thất vọng cùng cực.
Diệp Sơ Dương khẽ cười với Diệp Tử Minh, sau đó cô cất bước đi lên bục.
Túc Nhất nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi lên liền khẽ lùi về sau một bước, sau đó đưa một chiếc hộp gỗ dài tới, thấp giọng nói: “Cửu thiếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375976/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.