Giúp, một, tay?
Ánh mắt Diệp Sơ Dương vội nhìn lên đôi tay của người đàn ông.
Đây là một đôi tay còn đẹp hơn tay con gái, trắng ngần không tì vết, mười ngón tay thon dài, cách đốt ngón tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ của Thượng đế.
Bàn tay này sẽ giúp cô nấu cơm?
Diệp Sơ Dương có chút khó chấp nhận.
Hơn nữa, Diệp Tu Bạch đang yên đang lành tới giúp cô làm gì?
Thiếu niên trầm ngâm hai giây, tiếp tục nghiêm túc lên tiếng khuyên nhủ: "Không cần đâu, chú út cứ về nhà ăn cơm trước đi. Giúp cháu nấu cơm thì thật thiệt thòi cho chú."
Diệp Sơ Dương lúc này nói chuyện, thái độ vô cùng kính cẩn.
Vốn tưởng rằng nói tới đây rồi Diệp Tu Bạch cho dù trí tuệ có trì trệ thì cũng nghe ra, nào ngờ câu nói tiếp theo của anh khiến cô sửng sốt, không biết đối đáp ra sao: "Tôi giúp cậu nấu, cậu nấu cho tôi ăn."
Diệp Sơ Dương: "... Thực ra cháu nấu ăn không ngon chút nào."
"Không sao, tôi thấy rằng cũng không tệ." Diệp Tu Bạch chăm chú nhìn cô, ánh sáng sâu thẳm trong đáy mặt giống như muốn hút cả người cô vào trong.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chặp, Diệp Sơ Dương bất giác nuốt nước miếng.
Thực ra cô vốn chỉ định ăn đại gì đó giải quyết bữa tối, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, dù sao mai cô cũng phải tới chỗ đoàn làm phim quay phim, quần áo và đồ dùng sinh hoạt cần phải chuẩn bị kĩ càng.
Bây giờ Diệp Tu Bạch nói vậy...
Cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375934/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.