“Cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên, đôi mắt ánh lên nụ cười nhẹ ướt át, cô vẫy vẫy tay với mấy nữ sinh rồi tiếp tục đi tiếp, chỉ để lại cho đối phương một bóng dáng thẳng mảnh khảnh.
Mấy nữ sinh đó tựa như vẫn chưa hoàn hồn lại trước cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Mãi một lúc sau, nữ sinh vẫn đang cầm lấy gói khoai chiên kia mới đột ngột kêu lên một tiếng nhỏ “A!”, sau đó kẹp gói khoai vào nách, hai tay ôm lấy mặt, kích động dẫm chân: “Đẹp trai quá đi mất! Thật sự là quá đẹp luôn!”
“Ừ, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe! Cảm giác cũng phải ngang ngửa với những diễn viên lồng tiếng đấy!”
“Tay của anh ấy đấy! Quá hoàn mỹ! Khoảnh khắc ấy tớ còn cảm giác tớ chính là gói khoai tây trong tay anh ấy!”
Ba cô nữ sinh đồng loạt ôm mặt khẽ kêu lên.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau, một người trong số đó dường như nghĩ ra điều gì, đột nhiên nói: “Có phải bọn mình quên mất một việc rồi không?”
“Việc gì?”
“Không xin wechat của anh ấy! Trời ơi điên mất thôi!”
Ba người: “…..”
Ba người lập tức thay đổi từ kích động chuyển sang trầm mặc nhìn lẫn nhau. Cuối cùng vẫn chỉ đành thở dài một tiếng.
Tuy anh ấy đẹp trai, hơn nữa cũng tình nguyện lấy gói khoai cho bọn họ nhưng vẫn cứ cảm giác trong sự lịch sự có chút xa cách, bọn họ có chút không dám đeo bám.
“Không xin được wechat thì thôi vậy. Nhưng tớ tuyên bố, anh chàng không rõ danh tính này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375890/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.