"Cậu... cậu..."
Khổng phu nhân bị Diệp Sơ Dương nói tới mức chỉ biết giơ ngón tay chỉ vào mũi đối phương, tức giận tới mức cả người run rẩy.
Cô Chu ở bên cạnh thấy tình hình như vậy chỉ cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ tưởng rằng gọi Diệp Sơ Dương tới đây nghe chửi chí ít cũng có thể khiến Khổng phu nhân bớt giận, nào ngờ sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
"Bạn Diệp, bạn bớt nói vài câu. Việc này bạn phải xin lỗi Khổng phu nhân." Cô Chu đứng ở bên cạnh lên tiếng.
Nghe vậy Khổng phu nhân liền thu tay lại, cười nhạt hất cằm: "Quỳ xuống xin lỗi."
Nghe cô Chu và Khổng phu nhân kẻ xướng người họa, Diệp Sơ Dương khẽ nhíu mày, giọng nói trong veo như đá xanh trong khe suối: "Quỳ xuống? Diệp Sơ Dương tôi chỉ quỳ tổ tiên. Cô là tổ tiên của tôi sao?"
Vừa dứt lời, cô Chu và Khổng phu nhân đều không phải kẻ ngốc, lập tức nghe ra ý nghĩa lời nói của Diệp Sơ Dương.
Tổ tiên của cô chết cả rồi. Vì thế rốt cuộc có phải là...?
Ngón tay Khổng phu nhân đã thu về một lần nữa lại chỉ vào mũi Diệp Sơ Dương, nhưng giờ quá tức giận nên run lên như động kinh: "Vô giáo dục! Đúng là vô giáo dục! Cô Chu, dù sao thì học viện điện ảnh Tĩnh Tây của các người cũng là trường nghệ thuật top đầu của cả nước Z, sao lại có thể cho loại phế phẩm này theo học?"
Cô Chu: "..." Nghe mà xem, làm cứ như con bà là hàng cao cấp không bằng.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375885/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.