Tô song song nhớ tới, hôm nay là ngày là đưa Tần lão gia xuất ngoại, cô dời tay khỏi cửa, chờ Tần Mặc mở miệng.
Nếu Tần Mặc không lên tiếng, cô liền vụng trộm đi xem Tần lão gia, nếu anh lên tiếng, cô sẽ cùng đi, bất quá cô là không có ý định chủ động cùng Tần Mặc nói chuyện .
Tần Mặc cũng buông tay đang giữ cửa ra, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt quật cường của Tô Song Song, giật giật khóe miệng: "Đi đưa ông nội."
Tô song song thực ra cũng muốn đi ra ngoài , cho nên cũng không cần thay quần áo, cô đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó ngửa đầu, trực tiếp ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phía thang máy, một ánh mắt dư thừa cũng không chịu nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn Tô song song, thấy cô không hề muốn nói gì dư thừa, cũng không nói không rằng, hai người từ đầu đến cuối đều trầm mặc, mãi cho đến lúc đã ở ngoài sảnh sân bay, Tô song song đột nhiên dừng bước.
Tần mực cũng theo đó ngừng lại, đứng ở phía sau cô nửa bước, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Tô song song hít một hơi thật sâu, tựa hồ đang gian nan lựa chọn, sau đó lui nửa bước, đứng ở bên cạnh Tần Mặc, vươn tay đặt ở cánh tay của anh.
Cô ngẩng đầu lên quét ánh mắt qua Tần Mặc một cái, mặt không chút thay đổi như chẳng có gì khác lạ, mở miệng nói: "Đi thôi!"
Tô song song nói xong, hơi hơi dùng lực, Tần Mặc liền theo cô cùng nhau đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233982/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.