Tô Song Song đợi một lúc, Âu Dương Minh vẫn không nói gì, cô nhìn đường càng lúc càng xa, càng đi càng lệch, hai bên đường đều vắng lặng, thấy vô cùng ảo não, nháy nháy con mắt, cảm thấy Âu Dương Minh ở trước mắt mình có chút kinh khủng.
Tô Song Song theo bản năng nắm chặt quần áo mình, muốn ói đến chảy nước miếng, không nhịn được nghĩ, càng ôn nhu người càng dễ dàng ẩn giấu nhân cách thứ hai, chẳng lẽ Âu Dương Minh thật ra là đại biến thái? Dù sao cô cũng không hiểu rõ anh.
Âu Dương Minh chú ý đến cô, anh không nói lời nào vì muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng nhìn cô ngày càng khẩn trương, đoán là cô đã nghĩ sai, không nhịn được cười khẽ.
"Nghĩ gì vậy?" Âu Dương Minh hiểu tác giả truyện tranh, trí tưởng tượng chắc cũng phong phú, nếu không sao có thể sáng tác được.
Tô Song Song nghe Âu Dương Minh nói, cảm giác mình bị anh nhìn thấu, cô cười ha ha, mới phát hiện mìn lại mắc bệnh nghề nghiệp, hay suy nghĩ lung tung.
Cô vội vàng lắc đầu một cái, đùa, nếu để cho Âu Dương Minh biết rõ cô suy nghĩ gì, phỏng chừng anh không phải biến thái, cũng bị cô chọc tức thành biến thái.
Cũng không cần anh đem cô phân thây, chỉ cần ném cô lại đây, cô dựa vào cái chân bị què này nói không chừng một đi không trở về.
"Không cần khẩn trương, tôi thấy tâm tình cô không tốt, muốn mang cô đi giải sầu một chút, trước mặt mà có một chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233890/chuong-54-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.