Một giây sau, Dương Hinh tự biết bản thân hơi luống cuống quá mức, cô vội vàng ngồi thật ngay ngắn, chỉ là bởi vì trong lòng vô cùng kinh ngạc và lo lắng, chân mày hơi chau lại một chỗ, vẻ mặt có vẻ rất hồi hộp.
Trên mặt Dương Hinh lo âu, trong lòng lại càng hỗn loạn hơn, sao đột nhiên cô lại trở nên đần như vậy, theo thân phận địa vị của Tần Mặc ngày hôm nay, nếu không phải là gia đình Âu Dương kia, sao anh còn phải đau khổ mà đi đường vòng, đã sớm giết anh ta trong nháy mắt rồi.
Đối với sự ngạc nhiên của Dương Hinh Tần Mặc trái lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn như trước cúi đầu nhìn tài liệu trong tay của mình, nhẹ giọng "Ừm!" một tiếng, xem như là trả lời cho nghi vấn của Dương Hinh.
Khi Dương Hinh nhận được câu trả lời chắc chắn, trái tim cô cũng bắt đầu nhảy lên điên cuồng, cô xoay chuyển đôi con ngươi, sau đó trong mắt toát ra đầy vẻ chán ghét.
Cô mềm giọng nói: "Gia đình Âu Dương rõ là bám dai như đỉa, nhưng mà nghe nói thế hệ này chỉ có duy nhất một người chân bị tàn tật, từ lúc nào lại có thêm một Âu Dương. . . Minh!"
Hôm nay tâm tình Tần Mặc dường như rất nhàn hạ, đối với Dương Hinh, người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh, rất biết chừng mực này, anh vẫn tương đối có nhiều kiên nhẫn hơn một chút.
"Có lẽ cái bọn họ chờ chính là giờ phút này, chỉ có điều. . ." Tần Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233785/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.