Đây là bệnh viện tư nhân của Tần Mặc, tất cả phòng bệnh tầng này đều là của Tần gia, cho nên nơi đây hết sức yên tĩnh, giờ phút này hành lang trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ,trong nháy mắt bầu không khí trở nên lúng túng.
Dương Hinh ngẩng đầu nhìn lướt qua Bạch Tiêu, rồi nhanh chóng cúi xuống, cô nhẹ nhàng nở nụ cười giống như trước, mở lời phá vỡ sự yên lặng.
"Anh Tiêu, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, cho nên anh không cần phiền lòng vì chuyện của tôi, mà hãy giúp anh Mặc thật tốt."
Dương Hinh nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Tiêu vội vàng tiến lên phía trước hai bước, kéo cánh tay Dương Hinh, cô ngừng lại quay đầu nhìn anh.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, nhưng vẫn không nói gì, Bạch Tiêu giật giật môi, lại chẳng biết nên nói thế nào để có thể giữ cô lại.
Thật sự anh cũng không có lý do chính đáng để giữ cô, một Bạch Tiêu luôn mang theo nụ cười bất cần đời giờ đây gương mặt trở nên hết sức khó coi.
Bỗng Dương Hinh cười nhẹ, cô cười rất đẹp, sau đó chậm rãi đẩy bàn tay Bạch Tiêu đang kéo tay mình xuống.
"Hinh nhi!" Bạch Tiêu kêu lên, nhưng không tiến về trước, Dương Hinh cũng chẳng ngừng lại, bởi vì giờ phút này nước mắt đã tràn đầy khóe mi, cô không muốn cho Bạch Tiêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình.
Bạch Tiêu đứng tại chỗ, cho đến lúc không nhìn thấy Dương Hinh nữa, mới xoay người ngồi trên ghế, ão não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233770/chuong-92-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.