Tần Mặc sửng sốt một giây, hơi quay đầu nhìn mặt đất phía dưới, nói một câu khiến Tô Song Song hận không thể gặp trở ngại: "Cô ... táo bón rồi hả? Có cần tôi đi mua thuốc không?"
Tô Song Song nhắm mắt lại thở dài, rốt cuộc ngay sau đó không thể chịu nổi ngày càng có thêm nhiều ác ý với ông trời, rõ ràng là bị vẻ mặt vô tội của tiểu cầm thú làm cho kích thích rồi.
Một giây sau, cô đưa tay lên bụm mặt một phen, kêu lên một tiếng "a" sau đó đưa tay vò tóc mình, ầm ĩ, kìm hãm sự bi thương của mình.
Cho tới bây giờ, Tần Mặc đều chưa từng thấy Tô Song Song như vậy, anh quay đầu, nhìn Tô Song Song: “Cô làm sao vậy? Muốn đi bệnh viện sao?”
“Không! Được!” Tô Song Song nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, bổ sung một câu: “Tháng nào cũng sẽ có vài ngày điên, anh không cần quan tâm đến tôi!”
Tần Mặc ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, tính toán quay lưng đi ra ngoài, mới bước được một bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, hỏi một câu: “Cái kia mua cho cô sử dụng sao?”
Cái kia? Cái nào? A!
Khi Tô Song Song phản ứng kịp với lời nói của Tần Mặc, cô liền hít sâu vào một hơi, cảm thấy chính mình không thể đem tình thương với anh trở thành ác ý, nếu không cô sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Tô Song Song đồng loạt nhìn qua giá để băng vệ sinh, quơ quơ, tận lực không chế tâm trạng của mình, chỉ dùng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233757/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.