Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song đang ngủ mơ mơ màng màng, liền cảm giác có giọng nói từ nơi xa xôi đang hô hoán bên tai mình, âm thanh này thật dễ nghe, thế nhưng lại ong ong ầm ĩ làm cô đau đầu.
Cô cau mày, kẹp chăn, xoay người, tự động xem nhẹ, chỉ là tiếng nói này chẳng khác gì ma âm rót vào tai cô, liên tục không ngừng.
Rốt cuộc Tô Song Song không chịu nổi quấy nhiễu, đưa tay chộp lấy, dùng sức vặn một cái, giọng nói dừng lại, Tô Song Song hài lòng bẹp bẹp miệng, ngủ tiếp.
Một giây kế tiếp, Tô Song Song cảm giác cơ thể mình đột nhiên trở nên mát lạnh, chiếc chăn ấm áp đắp trên người dường như biến mất không còn tăm hơi, cô bất mãn mở mắt ra.
Khi vừa mở mắt, Tô Song Song lập tức nhìn thấy Tần Mặc đang cau mày đưa tay vuốt cái mũi hồng hồng của mình, trong nháy mắt cô liền tỉnh táo lại, nghĩ tới ban nãy mình vừa mới vặn cái gì, cô sợ đến vội vã nhắm hai mắt lại.
Cho dù Tô Song Song nhắm mắt lại, cũng có thể cảm giác được ánh mắt hệt tia laser của Tần Mặc, vô cùng không có ý tốt, tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Tô Song Song yên lặng xin thề ở trong lòng: Nếu như ông trời cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ thức dậy ngay lập tức, không có nửa phần do dự!
Một lát sau, Tô Song Song thấy Tần Mặc không có phản ứng gì, cô cũng không muốn bị ánh mắt có thể so với tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233707/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.