Editor: Puck
Bạch Tiêu dừng lại ở tầng ăn uống này, sắp đến giữa trưa rồi, người vốn thưa thớt bắt đầu nhiều lên, trong lòng Tô Song Song vui vẻ, cũng may nhiều người có thể che chắn cho cô, nếu không đoạn đường này theo tới, nhất định sẽ bị Bạch Tiêu phát hiện.
Bạch Tiêu nhàn nhã đi phía trước, khóe mắt anh quét qua một vách tường sáng ngời như gương, một cách tự nhiên thì phát hiện ra Tô Song Song lén la lét lút, anh nhếch miệng lên, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
Tô Song Song cúi đầu, chỉ có điều khóe miệng mừng thầm như vậy không thoát được khóe mắt Bạch Tiêu.
Anh chịu hết nổi cười nhẹ một tiếng, đưa tay nhéo lỗ tai mình, bùi ngùi trong lòng: Món hàng hóa đặc biệt đáng yêu kia, không biết Tần Mặc may mắn hay bất hạnh.
Chỉ có điều anh càng nhiều cảm giác thấp thỏm chờ mong hơn, thấp thỏm chờ mong từ nay về sau tình hình ở nhà Tần Mặc bởi vì có Tô Song Song đặc biệt đáng yêu náo loạn đến gà bay chó chạy.
Ngẫm lại Bạch Tiêu đã cảm thấy hơi kích động, đôi mắt sáng ngời không che giấu được nụ cười chế nhạo, Bạch Tiêu lại sợ Tô Song Song không theo kịp bước chân mình, nên bước chân vốn lười biếng lại càng thả chậm.
Bạch Tiêu vốn cao lớn đẹp trai, bề ngoài như ánh mặt trời không còn lời nào để nói, khiến cho người ta có một cảm giác là người đàn ông ấm áp, cộng thêm âu phục xa xỉ trên người anh, mà ngay cả ống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233668/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.