Hai người nhìn nhau cười, Tô Song Song hơi nghiêng người để cho Tần Dật Hiên bước vào. Tần Dật Hiên vươn tay vuốt vuốt lên cái mũi nhỏ hồng hồng của cô, lặng lẽ khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới vào nhà.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau trong chốc lát. Mới đầu Tần Dật Hiên đã định nhân cơ hội này để ngồi lại lâu hơn một chút, nhưng khi thấy vẻ mặt mỏi mệt của Tô Song Song, anh nghĩ nghĩ mình còn nhiều thời gian, liền đứng dậy đi trở về.
Còn Tô Song Song, lúc này cả thân thể lẫn tinh thần của cô đều không được tốt lắm. Khi tiễn Tần Dật Hiên ra đến cửa ra vào, vẻ mặt cô vẫn cứ ỉu xìu ỉu xìu, đang định nói với anh câu hẹn gặp lại, đột nhiên Tần Dật Hiên lại vươn tay vuốt vuốt đỉnh đầu của cô.
“Song Song, em có thể đừng tiếp tục làm cho anh phải lo lắng nữa được không? Loại người như vậy không đáng cho để cho em phải thương tâm khổ sở đâu...” Ngữ điệu nói của Tần Dật Hiên cực kỳ mềm mỏng, mang theo một chút cảm giác như muốn thôi miên.
Trong lòng của Tô Song Song lúc này có cảm giác rất khó chịu, nhưng đối diện với vẻ mặt lo lắng của Tần Dật Hiên, cô sợ sau khi anh đi rồi mà trong lòng vẫn còn canh cánh nỗi lo lắng cho chính mình, nên vội vàng ra sức khẽ gật đầu.
Mặc dù Tần Dật Hiên biết Tô Song Song lúc này chỉ gật đầu qua quít với chính mình, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, trong lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233658/chuong-138-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.