Chẳng qua là khi tầm mắt của anh quét đến, nhìn thấy chiếc giường màu đen của Tần Mặc thì cảm thấy không được thoải mái như cũ, anh thoáng khẽ híp đôi mắt lại, hận không thể đá văng cái giường đang vô cùng chướng mắt kia, bắn luôn ra bên ngoài.
Lần đầu tiên Tần Dật Hiên tiến vào trong phòng của Tô Song Song, khi anh trông thấy mấy đồ vật gì đó của Tần Mặc, thì một khắc này suýt nữa tâm trí của anh như bị điên cuồng, chỉ hận không thể cầm lấy bờ vai của cô mà gầm rú hỏi cô một câu, rốt cuộc ở đây đã có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng đến cuối cùng lý trí của anh vẫn chiếm được ưu thế, Tần Dật Hiên cứng rắn nhẫn nhịn lại được, sau khi trở về anh đã đi điều tra rõ ngọn nguồn chân tướng của chuyện này.
Khi Tần Dật Hiên biết rõ được rõ ràng Tần Mặc đã chơi xấu Tô Song Song lâu như vậy, thì quả thực anh hận bản thân mình không thể đảo tung hết cả căn phòng lên. Tuy nhiên, lần này đến đây khi trông thấynhững đồ vật của Tần Mặc thì xem ra anh đã có vẻ như khá bình tĩnh, kỳ thật trong nội tâm của anh lại vẫn như cũ, sự tức giận vẫn đang cuồn cuộn lên như sóng trào cực kỳ mãnh liệt.
“Những thứ này là gì vậy?” Giọng nói của Tần Dật Hiên đầy vẻ ôn hòa, buông ra một câu hỏi. Tô Song Song quay đầu theo lại, ánh mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Tần Dật Hiên, lúc này vẫn đang nhìn vào những đồ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233652/chuong-139-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.