Bạch Tiêu cúi đầu nhìn Tần Dật Hiên bị anh đã đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng khẽ thở phào một cái, chỉ có điều vẫn không cảm thấy hả giận, bây giờ hối hận không thôi, sớm biết vừa rồi đá thêm hai chân.
Vương Hồng cúi đầu nhìn Tần Dật Hiên, thấy anh ta không có chuyện gì, lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiêu, vừa mở miệng vẫn là giọng nói công việc: “Bạch thiếu gia, tôi có thể mang Hiên thiếu đi không?” Khi đối mặt với Bạch Tiêu thái độ của anh cung kính nhưng không hề sợ hãi, cũng là một nhân vật.
Bạch Tiêu khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng thật ra trên tổng thể lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không trừng trị Tần Dật Hiên, nhưng tốt xấu gì Tần Mặc đã ôm nhị manh hóa về nhà, chuyện trừng trị Tần Dật Hiên còn nhiều thời gian.
Tần Dật Hiên nằm trên mặt đất không nhúc nhích được ngước đầu nhìn Bạch Tiêu, trong đôi mắt nhỏ dài quả thật có thể phun ác độc tới.
Bạch Tiêu cúi đầu nhìn anh ta, khuôn mặt vốn nghiêm túc đột nhiên lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh ta, không thể đánh anh ta cũng phải chọc tức, ngay sau đó anh hừ nhẹ: “Cho dù cho mày trăm năm, cũng đừng nghĩ tranh người với tiểu Tần Tần!”
Tần Dật Hiên đương nhiên không cam tâm, đang định nói gì, chỉ nghe thấy Bạch Tiêu lẩm bẩm như cảm khái: “Bởi vì tiểu Tần Tần chính là dùng tâm, còn mày chính là dùng thủ đoạn.”
Tần Dật Hiên nghe những lời này, lời nói ác độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233611/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.