“Tần Mặc, anh tỉnh lại đi... Anh còn chưa nghe thấy em nói yêu anh đâu...” Tô Song Song nói xong lời cuối cùng, cuối cùng không nhịn được mà nghẹn ngào, sau đó khóc không thành tiếng.
Tô Mộ đứng ở cửa, không nhìn nổi, đưa khuỷu tay chọc Bạch Tiêu một cái, chính bản thân Bạch Tiêu thấy còn phải cảm động, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, một người đàn ông to lớn thiếu chút nữa khóc lên, bị một chọc vô tình của Tô Mộ như vậy, suýt nữa kêu lên.
Anh quay đầu lại liếc nhìn Tô Mộ, trong đôi mắt nhìn đẹp như ánh mặt trời tràn đầy lửa giận, Tô Mộ lập tức chân chó cười, đưa ngón tay chỉ Tô Song Song, ý bảo anh nhanh lên.
Bạch Tiêu cũng cảm thấy nếu không làm chút gì thì hơi quá mức, nhưng nhiều ít vẫn cảm thấy chột dạ, anh đi lên phía trước mấy bước, lúc đi đến bên cạnh Tô Song Song, hai tay đỡ bả vai cô, đỡ cô lên.
Tô Song Song vẫn khóc không thành tiếng, cuối cùng khóc đến thân thể run rẩy theo, Bạch Tiêu càng thêm chột dạ, nhìn về phía cửa, định đi tìm Tô Mộ, nào ngờ đã sớm không thấy bóng dáng Tô Mộ.
Bạch Tiêu khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng, quay Tô Song Song lại, để cho cô nhìn mình, Tô Song Song khóc đến đôi mắt sưng lên, cảm thấy ánh mắt Bạch Tiêu nhìn tới.
Tô Song Song ngẩng đầu lên, chỉ có điều đau rát mắt quá, cô vốn không nhìn rõ mặt của Bạch Tiêu, đương nhiên cũng không chú ý tới vẻ mặt áy náy của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233564/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.