Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song ngửa khuôn mặt quật cường nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, không có ý định thối lui dù chỉ một một chút. Cứ như vậy, Tô Song Song để cho ngọn lửa giận trong lòng Tần Mặc càng ngày càng to lớn.
“Tô Song Song, em không cần phải để ý đến những người khác...” chân mày Tần Mặc càng nhíu lại sâu hơn. Lời nói vừa mới mở đầu, Tô Song Song đã tức giận cắt ngang lời của anh: “Tần Mặc, làm sao anh lại cứ ngang ngược như vậy chứ, anh biết rõ...”
Tô Song Song mới nói được một nửa câu nói phản đối kia, thì đột nhiên cảm thấy cực kỳ uất ức. Cô bụm lấy mặt, cũng không quan tâm đến Tần Mặc nữa, chạy ra ngoài cửa. Bởi vì Tô Song Song quá tức giận, quá đau lòng, nên cô xỏ chân vào giầy rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tần Mặc đứng tại chỗ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên nghe “rầm!” một tiếng, anh tức giận đấm mạnh một cái vào trên mặt bàn, lập tức vang lên “rầm!” một tiếng hật lớn. Trong nháy mắt, trong phòng trở nên an tĩnh đáng sợ.
Tần Mặc quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, gió lạnh đang gào thét, mang theo những bông tuyết. Chân mày của anh trong nháy mắt liền nhíu chặt lại, tưởng như có thể kẹp chết được một con ruồi rồi, cả khuôn mặt quả thực nhìn lạnh như băng, làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều phải sợ hãi.
Tô Song Song chạy một mạch đến đứng ở dưới lầu. Một khắc kia, khi cơn gió lạnh mang theo những bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233437/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.