Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song nghe Bạch Tiêu oán trách, quay đầu nhìn lại bộ dạng Bạch Tiêu bị Chiến Hâm lôi kéo, cảm giác được càng thêm lúng túng. Cô vội vã vươn tay ra đơn giản sửa lại cho Bạch Tiêu một chút.
"Vào đi thôi." Tần Mặc liếc mắt nhìn tân khách, ý bảo bọn họ đi vào. Tô Song Song không có nói gì, nhưng mà thật ra thì trong lòng lại cảm thấy ra có cái gì đó không đúng lắm.
Cô cảm giác, cảm thấy Tần Mặc cùng Bạch Tiêu đang gạt cô chuyện gì đó. Cô xoa xoa đôi mắt khóc đến sưng mọng, không biết có phải là bởi vì khóc, hay là bởi vì ở bên ngoài bị gió thổi quá lâu hay không, mà đầu của cô đau muốn chết.
"Song Song em không sao chứ?" Dieendaanleequuydonn Tô Mộ đi tới đã nhìn thấy chân mày Tô Song Song nhíu lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
"Không có gì." Tô Song Song suy nghĩ một chút lại kéo Tô Mộ hướng sang bên cạnh mấy bước. Tô Mộ lập tức khẩn trương, hạ thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: "Em đã phát hiện ra chuyện gì sao?"
"Không có, là em muốn hỏi, thoạt nhìn cả em và chị giống như là cái loại người làm hư việc nhiều hơn là thành công hay sao?" Tô Song Song thần thần bí bí hỏi Tô Mộ một câu như vậy. Tô Mộ sửng sốt một chút, một giây kế tiếp khóe miệng co giật một cái, rất không nể mặt Tô Song Song, lầu bầu: "Quả thật."
Tô Song Song vừa nghe thấy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn ủ rũ cúi đầu, cũng hiểu tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233291/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.