Từ sau ngày hôm đó, Tô Song Song cũng không nhắc tới chuyện đã qua, cũng xóa sạch số điện thoại di động vẫn luôn tồn tại trong cái di động kia. Mỗi ngày cô đều đùa giỡn cười hì hì, nhưng mà Âu Dương Văn Nhân lại nhìn ra được, gương mặt của cô dù trông có vui vẻ như thế nào thì đôi mắt cũng không giấu được vẻ cô đơn.
Cứ như vậy bảy tháng đã trôi qua, Tô Song Song ở bên trong cái căn phòng nhỏ này vừa vẽ vừa an thai, còn nhận lời làm cô giáo dạy vẽ đơn giản ở trường mẫu giáo bên cạnh nữa.
Chỉ là chờ đến lúc cô mang thai đến tháng thứ chín thì cô sẽ đặc biệt ở nhà an tâm dưỡng thai.
Âu Dương Văn Nhân bưng cho Tô Song Song một ly nước chanh, nhiệt độ vừa phải, cho thêm một chút đường. Sau khi Tô Song Song nhận lấy cái ly thì hắn liền tùy ý ngồi ở đối diện với Tô Song Song.
Âu Dương Văn Nhân nhìn một vòng trên dưới quanh bụng Tô Song Song, hơi hơi nhíu mày một hồi, nói:
"Sinh đôi, nếu không hay là sinh mổ đi."
Tô Song Song uống một hớp nước chanh nghe đến việc sinh mổ liền suýt chút nữa liền đem chỗ nước chanh còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng phun ra ngoài, cô vội vàng nuốt xuống nốt chỗ nước chanh trong miệng.
"Không được! Tôi nghe mọi người nói, sinh mổ thì lúc sinh không thấy đau, nhưng sau khi phẫu thuật xong rồi sẽ đau tận một, hai tháng đây. Sinh tự nhiên mặc dù lúc sinh có đau, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233240/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.