Bạch Tiêu bị hai người bảo vệ cao lớn mời ra ngoài thì vẫn tức giận quay đầu nhìn về phía Tô Song Song hét lớn: “Tô Song Song, anh đã nhìn nhầm em rồi! Em trở về làm gì hả! Em là đồ sao chổi!”
Cơ thể Tô Song Song run rẩy, cô cắn môi, trong lòng rất khó chịu, đột nhiên có một bàn tay vỗ nhè nhẹ vào vai cô.
“Song Song, nếu em muốn chấm dứt những chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì đừng gặp lại bọn họ nữa, bởi vì bọn họ nói gì thì em cũng là người đuối lý mà thôi.” Âu Dương Văn Nhân vừa nói vừa đưa cô vào nhà.
Bây giờ lòng Tô Song Song đã loạn hết cả lên, Âu Dương Văn Nhân đưa cô vào nhà, cô mới lấy lại tinh thần vội bước về phía trước, tránh sự an ủi của Âu Dương Văn Nhân.
Cô xoay người, nhìn Âu Dương Văn Nhân cười xin lỗi: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh, tôi cũng không muốn anh bị vướng trong chuyện này nữa, chỉ là tôi không biết nên làm gì cả.”
“Song Song, có một chuyện anh muốn nói cho em biết...”
“Âu Dương, tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước đây.” Tô Song Song hoàn toàn không nghe thấy Âu Dương Văn Nhân nói gì, cô thật sự rất mệt mỏi.
Cô nói xong thì nhìn về phía Âu Dương Văn Nhân, thấy vẻ mặt hắn hơi kỳ lạ thì quay sang hỏi lại: “Anh vừa nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.”
“Không có gì.” Âu Dương Văn Nhân thấy Tô Song Song lo lắng như vậy, nghĩ lại giờ không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233220/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.