Bánh Bao giơ tay xoa xoa ánh mắt đỏ hoe, thực ra khóc tới mức hơi mệt rồi, cổ họng lại hơi dát, liền ngã vào trong lòng Tần Mặc, ngủ thiếp đi.
Tần Mặc ôm bé ngồi trên sofa, bảo mẫu ở bên cạnh muốn đón Bánh Bao về, Tần Mặc lại lắc lắc đầu.
Hắn cúi đầu xuống nhìn Bánh Bao, cảm xúc trong lòng rất mềm mại, ấm áp của bốn năm qua cảm giác dường như theo bé con này trở về vậy, lòng Tần Mặc dần dần dịu dàng trở lại.
“Tần Mặc! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Bạch Tiêu vừa đến đã nháo loạn cả lên, Tần Mặc lập tức ngoảnh đầu trợn mắt với anh ta.
Bạch Tiêu vừa nhìn thấy Bánh Bao đang ngủ trong lòng Tần Mặc, lập tức im bặt, ra tín hiệu cho Tần Mặc, Tần Mặc mới đưa Bánh Bao cho bảo mẫu.
Đợi bảo mẫu bế Bánh Bao đi rồi, Bạch Tiêu mới không nhịn nổi vội vàng bước hai bước rồi thở dài để văn kiện trong tay lên người Tần Mặc.
Tần Mặc rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Tiêu, vừa nhìn liền thấy giấy giám định DNA, còn chưa kịp xem, liền nhìn Bạch Tiêu thở dài nói: “Làm sao có thể không phải là con cậu chứ? Đôi mắt đó giống đến vậy cơ mà!”
Tần Mặc vừa nghe thấy, đôi lông mày mới giãn ra lại cau lại, anh vội vàng lật đi lật lại xem giấy giám định DNA.
Lúc nhìn thấy Tô Dục Tú và Bánh Bao thật sự không phải con của anh, trong nháy mắt anh cầm giấy giám định DNA, nghiến răng nghiến lợi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233205/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.