Tô Song Song nhìn đồng hồ trên tay, cô không biết nên cảm động hay khó chịu nữa, nhưng cuối cùng cô cũng không muốn nghĩ nhiều về điều này nữa.
Lúc này Tô Song Song chỉ muốn ôm chặt lấy Tần mặc sau đó cứ dính bên người Tần Mặc để bù đắp bốn năm mất mát này.
“Bánh Bao và Màn Thầu đều là con của anh sao?” Tần Mặc ôm Tô Song Song, rất hài lòng khi cô dính lấy hắn, hắn cũng không nỡ buông cô ra, kể cả lúc hỏi cũng đều không buông.
Tô Song Song vẫn còn có hơi chóng mặt, chủ yếu là do gần đây suy nghĩ quá nhiều, thật lâu mới được nghỉ ngơi nên cả người đều thấy mệt, nên cô chỉ hơi gật đầu.
Sau khi gật thì có lẽ cô cảm thấy phải giải thích chút nên rầu rĩ nói: “Năm đó, lúc em sắp sinh con thì gọi điện cho anh, nhưng không nghĩ tới…”
Tô Song Song hít một hơi thật sâu, cô chỉ nghĩ lại cũng thấy đau khổ nhưng vẫn cố gắng nói hết với Tần Mặc: “Cho nên em tức giận, lần trở về này lại thấy chuyện xấu của anh, nên em đã bàn bạc với Âu Dương Văn Nhân, nói con là của hắn…”
“Song Song…” Tần Mặc nói nhỏ, lại ôm chặt cô hơn, hai người yên lặng, bầu không khí còn dịu dàng hơn lúc nãy.
Chỉ là hôm nay không có chuyện tốt, hai người mới ôm một lúc thì có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, Tần Mặc vừa nhìn qua thì thấy cửa bị đẩy ra, Bạch Tiêu bị đẩy vào, hơi lảo đảo rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233185/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.