“Nếu không còn chuyện gì khác, thì hi vọng anh có thể đưa tôi về, đương nhiên nếu anh có việc thì tôi tự về một mình cũng được.” Tô Mộ lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân cho tốt rồi mỉm cười nói với Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn có cảm giác giống như mình đang ngồi trên cáp treo vậy, tâm trạng bất ổn khiến lòng hắn hơi khó chịu.
“Không phải em nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Đi thôi!” Lục Minh Viễn nắm tay Tô Mộ kéo ra ngoài.
Lục Minh Viễn vừa nắm lấy tay mình thì Tô Mộ hơi sửng sốt một lúc rồi cúi đầu đi theo hắn, chỉ là trong lòng thật sự rất khó chịu.
Lục Minh Viễn kéo Tô Mộ đi xuống lầu thì không biết nên đi hướng nào, Tô Mộ hơi dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi nhưng không có bỏ tay Lục Minh Viễn ra.
Lục Minh Viễn thấy cô không bỏ tay mình ra thì cười cười, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tô Mộ kéo Lục Minh Viễn rẽ trái quẹo phải, dọc đường còn có mấy bác gái nhận ra cô, vui vẻ cười chào hỏi, tuy chỉ hỏi mấy câu nhưng đều khiến cả hai lúng túng không thôi.
“Tiểu Tô à! Đây là em trai cô sao!”
“Tiểu Tô! Đây là con của cô hả?”
“...” Chưa nói tới Tô Mộ, ngay cả Lục Minh Viễn cũng rất lúng túng, tuy hắn hơi giống một cậu nhóc nhưng dù sao thì hắn cũng đã ba mươi tuổi rồi, lại bị cho là con của một cô gái mới hai mươi tuổi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233156/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.