Tần Dật Hiên thấy cô không có ý định nhảy nữa, đưa tay ra ý bảo là cô lại đây, Tô Noãn do dự một chút, đứng dậy đi tới, đưa bàn tay nhỏ bé của mình để vào tay của Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Tần Dật Hiên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh......"
Tần Dật Hiên cảm thấy mình như bị sét đánh ngang tai, vô cùng không thoải mái, nhất là đầu, quá khứ ùa về, lúc này Tô Noãn đứng trước mặt lại biến thành Tô Song Song, làm cho hắn hơi hoảng hốt.
"Noãn Noãn, không gọi là anh có được không?" Tần Dật Hiên tỏ vẻ thương lượng, rõ ràng rất không thích cách xưng hô này.
Tô Noãn cũng không thích kêu Tần Dật Hiên là chú, từ lúc cô mười hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Dật Hiên, đã không thích gọi hắn như vậy!
Tô Noãn kiên quyết lắc đầu, thể hiện rõ quyết không lùi bước, Tần Dật Hiên hiện tại không dám kích thích Tô Noãn, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể gật đầu.
Tô Noãn trên mặt đang tỏ ra buồn bã nhưng lúc nhìn thấy Tần Dật Hiên gật đầu, rõ ràng có thể cảm nhận được cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
"Không có việc gì thì đừng trên ban công, bên ngoài gió lớn!" Tần Dật Hiên nhìn lan can ban công, thấy nên làm thêm một cái hàng rào cao lên.
Tô Noãn rất hiểu chuyển, vừa thấy Tần Dật Hiên như vậy, liền hiểu được hắn suy nghĩ cái gì, cô nói: "Em sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233144/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.