Editor: babiQynne
Hỏi ra câu này, Bách Dạ Tức đã tự nhận thức được bản tính khó thay đổi của mình. Thế nhưng sau khi được sống lại một đời, hắn cũng đã học được cách giữ cho bản thân bình tĩnh hơn.
Bách Dạ Tức tại thời khắc này, thậm chí đến cả kết quả đối phương nói "Tôi sẽ làm vậy" cũng đã bình tĩnh cân nhắc qua.
Bỏ đi.
Dù sao thì ngoại trừ Thời Thanh Ninh, tất cả đều giống nhau.
Bách Dạ Tức nhìn vẻ mặt sững sờ khi bị hỏi như vậy của thiếu niên, hắn kiềm chế lại biểu hiện của mình, nhẹ giọng nói.
"Ăn cơm đi, ăn xong uống thuốc."
Bách Dạ Tức đứng dậy, đi đến nhà bếp hâm nóng lại thuốc.
Gian nhà yên tĩnh lại không còn bất cứ tiếng động gì, chỉ có mùi vị hăng hắc nhàn nhạt của thuốc bay ra từ trong bếp.
Thời Thanh Ninh ăn không cảm thấy mùi vị gì, cậu nhìn bóng lưng thon gầy thẳng tắp của Bách Dạ Tức, đột nhiên hoảng hốt phát giác ra một điều.
... Bạc Hà thật sự chỉ đối xử đặc biệt với một mình cậu.
Đêm đó tâm trạng của Thời Thanh Ninh có chút hỗn loạn, mà cũng không biết có phải đã quen với không gian nơi này hay không, buổi tối cậu ngủ cũng coi như an ổn.
Cũng may dạo gần đây Thời Thanh Ninh được nghỉ ngơi khá tốt, dù sao thì kỳ thi kiểm tra đầu vào sắp tới rồi, chương trình học trên lớp cũng trở nên nặng hơn.
Buổi sáng, chỗ ngồi của Trịnh Khôn vẫn trống, số người thân cận được với hắn trong lớp cũng chẳng có mấy người, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-noi-han-yeu-tham-toi/1035941/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.