Editor: babiQynne
Kia rõ ràng chính là vết kim chỉ có thể lưu lại sau khi rút máu!
Thời Thanh Ninh rõ ràng nghe bên tai mình kêu "ong" một tiếng vang vọng, lấn át tất thảy âm thanh của thế giới bên ngoài.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ thế giới trước mặt cậu như nhoè mờ đi, trống rỗng.
Chỉ còn vết máu ứ đọng giữa cánh tay và khuỷu tay của Bách Dạ Tức là rõ rệt nhất, màu đỏ tươi lan rộng ra như một biển máu.
...Nuốt chửng toàn bộ tầm nhìn trước mắt.
"Bác sĩ đâu?"
Ngữ khí của Thời Thanh Ninh đặc biệt bình tĩnh. Mà thực tế lúc này khi đang nói chuyện, chính cậu cũng không nghe thấy thanh âm của chính mình.
"Bác sĩ Triệu ngày hôm nay không phải tới kiểm tra cho tôi sao? Trước mời ngài ấy đến đây giúp tôi xem một chút."
Bác gái, hay là Tôn Minh, cũng không biết là người nào đã gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu nữa.
May mắn là bác sĩ Triệu vốn dĩ cũng đang trên đường tới đây, không bao lâu sau liền tiến vào trong biệt thự Thời gia.
"Bác sĩ đến! Đến!"
Âm điệu cao của bác gái dần dần lọt vào trong tai Thời Thanh Ninh, cậu khôi phục thính giác một chút, đứng dậy muốn tránh chỗ cho bác sĩ.
Khi chuẩn bị lùi về phía sau một bước, Thời Thanh Ninh mới nhận ra được lực tay đang đỡ phía sau thắt lưng mình, cùng với đó là cả cơn đau từ cẳng chân cứng ngắc.
Bởi vì động tác sốt ruột nhào tới ban nãy, Thời Thanh Ninh cũng không có đứng lại ngay ngắn.
Mặt trước của cẳng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-noi-han-yeu-tham-toi/1035909/chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.