Edit + Beta: Snail Mạch Đương không biết con mèo biến mất khi còn bé kia cuối cùng thế nào, lúc đó cậu ở cầu thang bị nhiễm lạnh, ngã bệnh chừng vài ngày mới có thể ra ngoài, sau khi lục mấy cái thùng rác đều không phát hiện xác mèo chết mới hơi chút yên lòng, lúc ấy cậu quá nhỏ, cũng không biết thùng rác mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp. Cậu từng có một đoạn thời gian rất dài đều sẽ mơ thấy con mèo kia, rút ở trong góc thê lương mà nhìn về phía cậu kêu lên, mỗi lần muốn đến ôm nó, hình ảnh giống như mặt gương bị bể, sau khi tỉnh lại bên người không có mèo, cũng không còn mẹ. Cậu vẫn luôn hy vọng con mèo kia được người khác ôm về nuôi, khỏe mạnh vui vẻ mà qua hết cuộc đời của nó. Hẳn là sẽ như vậy, cậu an ủi mình như vậy. Cho đến khi Mạch Manh bị đá bay, một tiếng mèo kêu thảm thiết kia, Mạch Đương chỉ cảm thấy có chút thứ gì đó đặt dưới đáy lòng mình nhiều năm rốt cuộc vẫn bị lật ra. — con mèo kia đại khái đã chết đi, nó mới có bao lớn, trong trời lạnh như vậy, không ai giúp nó sưởi ấm, thậm chí không ai cho nó ăn. Nhìn Mạch Manh ngã vào góc tường không nhúc nhích, Mạch Đương muốn qua ôm nó, vừa đi hai bước đã bị người ngăn cản. “Cút ngay.” Mạch Đương túm lấy người che trước mặt mình, đem người đặt trên tường, hung hăng đánh vào bụng đối phương mấy quyền, đánh đến khi đối phương phun ra nước chua mới đẩy người ra, sau đó quay đầu liền thấy Trì Yến giúp cậu chặn lại một người muốn tiến lên. Nhặt gậy bóng chày rơi trên mặt đất lên, Mạch Đương không chút do dự nện vào người cách cậu gần nhất. Những người này nhìn thì cường tráng, bình thường ở trường học lấy nhiều khi ít mà quát tháo đánh người, đến lúc ra ngoài lại là loại hình mềm nắn rắn buông. Nhưng Mạch Đương không phải, cậu không giống Trì Yến học Taekwondo chỉ vì phòng thân kiện thể, kỹ xảo đánh nhau của cậu có được là nhờ vô số lần thực chiến từ nhỏ đến lớn, cậu biết hiệu lực đánh vào thân thể con người nơi nào đau nhất, biết thủ đoạn gì có thể khiến đối phương không kịp trở tay, bởi vì những thứ này cậu đều từng bị qua, lúc cậu còn rất nhỏ đã học được cách làm sao dùng quả đấm của mình để bảo vệ mình, dùng nó làm cho tất cả những kẻ cười nhạo cậu, cười nhạo mẹ cậu phải câm miệng. Dùng lời của Mạch Nha mà nói, cậu đánh nhau là không muốn sống nữa. Có đôi khi Mạch Đương cũng cảm thấy, mặc kệ hiện tại nhìn từ bên ngoài bản thân sáng sủa cỡ nào, nội tâm của câu vẫn luôn tối tăm, cái tối tăm trước kia chưa từng rời khỏi mình, chỉ là bị cậu nhốt ở nơi không thấy được, ý đồ trải qua cuộc sống mới. … “Mạch Đương!” Trì Yến nắm lấy cánh tay đang huy quyền của Mạch Đương, đưa tay đặt trên bả vai cậu, “Đủ rồi.” Tay Mạch Đương dừng lại, nơi khớp xương của cậu đã có chút trầy da, truyền đến đau đớn rõ ràng, dưới sự ngăn cản của Trì Yến cậu buông lỏng người bị nắm ra. Kẻ bị cậu đè xuống ngay cả nói cũng không nói nỗi, dựa vào tay Mạch Đương túm mới chống đỡ được, lúc này Mạch Đương vừa buông lỏng hắn liền theo tường trượt xuống đất, mãnh liệt ho khan vài cái, phun ra mấy búng máu bọt, đau đến hô hấp cũng có chút khó khăn, Mạch Đương cũng bị thương mấy nơi, có điều cậu không thèm để ý, chỉ là hai tay sờ sờ cánh tay cùng trên người Trì Yến, muốn biết anh bị thương ở đâu, thấy anh bởi vì động tác của mình mà hít vào một hơi, khẩn trương hỏi: “Anh có sao không? Bị thương ở đâu rồi? Mẹ nó mấy thằng khốn này thật là…” Vừa nói vừa muốn xoay người đi đánh người, Trì Yến vội vàng bắt lấy tay cậu: “Tôi không sao, không cần lo lắng.” Mạch Đương quay đầu nhìn chằm chằm anh, Trì Yến nhìn cậu bởi vì quá mức kích động mà đôi mắt sung huyết, lần nữa nói: “Thật sự không có chuyện gì, hơn nữa mấy tên khốn này cũng bị cậu đánh ngã rồi.” Lần đầu tiên nghe Trì Yến nói tục, Mạch Đương không nhịn được cười một tiếng, lập tức lại nhớ tới cái gì, mạnh nhìn về phía góc tường bên kia, tay nắm lấy Trì Yến chợt thắt chặt. Trì Yến nhìn theo tầm mắt cậu, cũng thấy được con mèo vàng nằm dưới góc tường, liên tưởng đến một tiếng “Mạch Manh” vừa rồi của Mạch Đương anh đại khái cũng đoán được nó hẳn là mèo của Mạch Đương. “Qua xem thử xem.” Thấy Mạch Đương đứng bất động, Trì Yến nhẹ giọng nhắc nhở cậu. Mạch Đương như bị lời nói của anh làm bừng tỉnh, chợt buông tay anh ra đi về phía trước vài bước, ngay sau đó lại ngừng lại, đứng đó quay đầu nhìn anh, trong nháy mắt kia Trì Yến như nhìn thấy được trong mắt cậu sự bất lực. Mạch Đương tựa như không dám đi qua lại giống như chỉ đứng nơi đó, trên mặt có chút mờ mịt, hoàn toàn không giống người mới liều mạng vừa rồi. Cậu nhìn Trì Yến, muốn há miệng nói chút gì, yết hầu lại như bị cái gì ngăn chặn mà không phát ra được âm thanh. Mạch Đương như vậy khiến Trì Yến cảm giác tim mình bị véo một cái, anh tiến lên kéo Mạch Đương đi đến bên cạnh con mèo kia ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng nâng nó lên, thời điểm ôm trên tay Trì Yến phát hiện nó vô cùng gầy, xương cốt trên người có chút nhô ra, lông tóc cũng dơ bẩn, thoạt nhìn như là một con mèo hoang, có điều vừa rồi nghe Mạch Đương gọi tên nó, anh tưởng là Mạch Đương nuôi. Mạch Đương nhìn Mạch Manh trên tay Trì Yến, đột nhiên phát hiện mèo ngốc bình thường rất hung dữ thì ra lại nhỏ như thế, nó nhắm chặt hai mắt, không còn thái độ kiêu ngạo như lúc trước ở bên mình, đuôi vô lực rũ xuống, thoạt nhìn không chút sức sống nằm trên tay Trì Yến. Giờ khắc này con mèo trong trí nhớ cùng Mạch Manh trước mắt chồng lên nhau, giống đến kinh người. Ngón tay chuyển động, Mạch Đương vươn tay muốn sờ sờ nó, lúc vừa đụng tới lại rụt trở về, ngẩng đầu nhìn Trì Yến. Không biết vì sao, Trì Yến nhìn bộ dáng này của Mạch Đương, lại cảm thấy một giây kế tiếp cậu sẽ khóc, nhưng đáy mắt cậu rõ ràng không có chút nước mắt nào. “Trước tiên mang nó về đi.” Trì Yến nói. “Để tôi.” Mạch Đương đưa tay muốn ôm Mạch Manh, tay còn chưa đụng tới lại đột nhiên bị cào một cái, mu bàn tay truyền đến đau đớn nho nhỏ khiến cậu nhanh rụt tay về, giây tiếp theo liền thấy móng vuốt cào cậu của Mạch Manh nhảy xuống từ trên tay Trì Yến, thời điểm rơi xuống đất chân run một chút, không đứng vững suýt nữa ngã sấp xuống, có điều nó nâng một chân trong đó lên rất nhanh, dùng ba chân khác giữ thăng bằng thân thể, sau đó nhe răng về phía Mạch Đương. Mạch Đương nhìn nó trừng mắt, lại quay đầu nhìn Trì Yến, đột nhiên như hiểu được cái gì, nhào qua một tay ôm lấy Mạch Manh vào trong ngực: “Mẹ nó, thì ra mày không sao cả! Hù chết ông đây!” “Meo!!” Mạch Manh bị cậu dùng lực quá lớn ôm nên có chút khó chịu, vẻ mặt bực bội dùng móng vuốt đẩy cậu ra. “Bị thương ở đâu rồi?” Mạch Đương đặt nó nằm ngang trên mặt đất cẩn thận kiểm tra thân thể, phát hiện trên người nó không có tổn thương rõ ràng, có điều một chân hơi run rẩy. “Hẳn là bị thương ở chân, ngày mai mang nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra một chút xem có còn chấn thương bên trong không.” Trì Yến nói. Mạch Đương gật gật đầu, buông tay đang đè Mạch Manh ra, có được tự do Mạch Manh lập tức từ mặt đất đứng lên, giây tiếp theo liền bị Mạch Đương túm cổ nhấc lên. Mạch Đương tóm lấy cổ nó, cùng nó nhìn thẳng: “Tên nhóc chết tiệt, vài ngày không gặp, còn học được giả chết ha!” Bị túm cổ so với ôm còn khó chịu hơn, Mạch Manh bực bội vừa gào lên về phía Mạch Đương kháng nghị, vừa dùng móng vuốt cào cậu, có điều khoảng cách có chút xa nên cào không tới, hết lần này đến lần khác Mạch Đương còn dùng tay gãi cái mông nó, khiến Mạch Manh nóng nảy mà nhích tới nhích lui. Đối với phương thức đùa giỡn mèo này của cậu Trì Yến có chút bất đắc dĩ, có điều nhìn thấy Mạch Đương khôi phục bộ dáng bình thường anh cũng yên lòng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Mạch Đương, nói: “Đi về trước đi, trừ mèo, hai chúng ta cũng cần xử lý chút vết thương trên người.” Mạch Đương đang đùa với Mạch Manh, đắm chìm trong vui sướng khi mất đi mà có được lại, nghe anh nói vậy, thuận miệng đáp: “Vậy đến nhà tui đê, nhà tui có thuốc, dù sao cũng ở phụ cận…” Vừa nói dứt lời, Mạch Đương liền kịp phản ứng mình nói cái gì, ngẩng đầu đã thấy Trì Yến đang nhìn mình. “À.” Nhìn nhau một chút, Trì Yến phát ra một âm tiết đơn, có loại ý tứ hàm xúc thì ra là thế. Đột nhiên cảm giác mặt tao đau quá man! Mạch Đương dưới ánh mắt nhìn như bình tĩnh của Trì Yến rất không có cốt khí mà dùng Mạch Manh che mặt, Mạch Manh bị đẩy lên phía trước, vô tội “Meo” một tiếng với Trì Yến, dùng đuôi vung về phía mặt Mạch Đương, Mạch Đương bất đắc dĩ buông nó xuống, lộ ra một đôi mắt đối diện với Trì Yến. Ánh mắt Mạch Đương lộ ra rất giống ánh mắt Mạch Manh, Trì Yến cảm giác đôi mắt kia như đang vẫy gọi chính mình vậy, nhất là thời điểm chớp mắt lông mi giống như quét qua quét lại mấy lần trong lòng mình. “Đi thôi.” Trì Yến đứng lên. “Đi đâu?” Mạch Đương hỏi. Trì Yến nhìn cậu, chậm rãi phun ra hai chữ: “Nhà, cậu.” Mạch Đương: “…” Mạch Ji Ji: Đến đây đến đây đến đây! Mạch Đương Đương: … Những người khác đã chuồn mất, trong hẻm nhỏ chỉ có hai người một mèo bọn họ, Mạch Đương giao Mạch Manh cho Trì Yến, sau đó nâng xe đạp bị ném một bên dậy, bởi vì đều bị thương, chỉ có thể dắt xe đi, may mắn cách cũng không xa. Trên đường trở về Trì Yến không hỏi chuyện trước kia Mạch Đương lừa anh nói ở cùng một khu với anh, chỉ là hỏi cậu sao đã lên xe lại chạy trở về. “Lo cho anh á, không phải tui vừa mới nói sao?” Mạch Đương nắm ghi-đông nói hoài nghi trước đó của mình với Trì Yến, nói một hồi khiến cậu nhớ tới vừa rồi những tên kia lấy nhiều khi ít, cơn tức lại nổi lên, “Đám khốn kiếp kia vậy mà lại dám đánh anh, vừa rồi không nên đơn giản thả chúng đi như vậy.” “Không đơn giản, cậu chỉ kém không đánh người ta đến tàn phế thôi.” Trì Yến nói. “Đó là trừng phạt đúng tội, ai kêu chúng ra tay với anh chi, tui ngay cả sờ sờ…” Mạch Đương nói nói liền ngừng lại, dùng khóe mắt liếc Trì Yến, ho nhẹ một tiếng dời tầm mắt sang nơi khác. Tui ngay cả sờ sờ tay anh chỉ còn kém phải viết báo cáo xin. Cho dù cậu chưa nói xong, Trì Yến cũng biết cậu muốn nói cái gì. Có điều vừa nói đến chỗ này, trong đầu Trì Yến thoáng hiện bộ dáng liều mạng vừa rồi của Mạch Đương, Mạch Đương như vậy giống như Đại tướng từng trải, khiến người ta đoán không thấu. Đối với lần này Trì Yến cũng muốn hỏi gì đó, do dự một chút cuối cùng lại từ bỏ. “Trễ như thế còn qua, có thể quấy rầy đến cha mẹ cậu không?” Ra đến đầu hẻm Trì Yến hỏi. “Không đâu, tui ở một mình.” Mạch Đương nói, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một câu, “Có điều nơi tui ở tương đối cũ, anh đừng chê là được.” “Sẽ không.” Trì Yến cho rằng cậu một mình thuê phòng ở bên ngoài. Mạch Đương mang Trì Yến về tới khu lão thành, ở giao lộ Trì Yến chú ý tới thông báo tìm mèo dán trên tường, cẩn thận nhìn kỹ phát hiện trên đó đúng là con mèo vàng Mạch Manh trong tay mình, anh nhận ra điện thoại liên hệ phía dưới thông báo tìm mèo là của Mạch Đương, phía sau còn viết một chữ Mạch. “Hồi chiều tui vừa mới dán, không ngờ đêm nay liền về.” Mạch Đương thấy anh đang nhìn thông báo tìm mèo liền nói một câu. Thì ra là bỏ nhà đi. Trì Yến hiểu được vì sao mèo nhà Mạch Đương thoạt nhìn giống như mèo hoang rồi. Có điều anh vẫn đoán sai, bởi vì Mạch Manh thật sự là mèo hoang~ “Vì sao lại gọi nó là Mạch Manh?” Trì Yến đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Mạch Manh, tuyệt không ghét bỏ bụi bẩn trên người nó. “Vốn gọi là Miêu Đản, nó không đồng ý, chỉ có thể cho nó mang họ tui.” Mạch Đương nói khinh bỉ nhìn Mạch Manh ngoan ngoãn nằm trong lòng Trì Yến, tỏ vẻ khó chịu khi nó càng có thể thân cận với nam thần hơn so với mình. Mạch Manh giương mắt nhìn cậu một chút, ngay cả “Meo” cũng lười “Meo”, đánh phịch trên tay Trì Yến. “Quả thực rất khó nghe.” Trì Yến tán đồng. Mạch Đương nhún nhún vai, đối với một người một mèo đứng cùng trận tuyến không phát biểu ý kiến, mang theo Trì Yến vào khu lão thành. Phòng ở bên trong khu lão thành đã rất cũ, phòng ở tầng trệt không quá phổ biến, đại bộ phận là tám chín tầng lầu, bởi vì niên đại đã lâu, tường ngoài trở nên rất u ám, mặt tường bởi vì quanh năm đọng nước mà tạo thành vết bẩn, lối đi nhỏ giữa tầng trệt cùng tầng trệt rất hẹp, trên nóc nhà cũng không thiếu dây điện mắc loạn xà ngầu, lớn lớn nhỏ nhỏ vắt ngang trên mái nhà có vẻ cực kỳ hỗn độn, có điều người trong khu lão thành đã ngụ ở nơi này hơn nửa đời người, đồ vật người ngoài nhìn vào cảm thấy nguy hiểm, so với những cao ốc mới xây kia càng khiến bọn họ có lòng trung thành hơn. Trì Yến theo Mạch Đương xuyên qua hai cái hẻm nhỏ, một bên đánh giá thành khu được xưng là “Phố Cũ” này, anh từng đi qua khu này vài lần, nhưng chưa từng tiến vào, phòng ở nơi này mặc dù cũ nát, nhưng bất kể là đường nhỏ gập ghềnh đá phiến trong hẻm, hay là mặt tường thô ráp màu xám tro, thoạt nhìn đều có loại cảm giác những năm tháng tang thương. “Nơi này đêm đến liền không có đèn, anh cẩn thận chút.” Mạch Đương thấy Trì Yến đang quan sát phòng ở chung quanh, lên tiếng nhắc nhở anh. “Ừm.” Trì Yến ứng tiếng, nghiêng đèn pin điện thoại hướng về phía Mạch Đương bên kia, rọi sáng đường dưới chân cậu. “Rọi cho anh được rồi, tui từ nhỏ lớn lên ở nơi này, nhắm mắt lại cũng có thể đi.” Mạch Đương chú ý tới động tác của anh liền nói. Trì Yến không nói gì, cùng Mạch Đương dừng lại trước một căn lầu nhỏ. “Đến rồi, tui ở lầu bốn.” Mạch Đương nói câu liền khiêng xe đạp Trì Yến lên. “Muốn làm gì?” Trì Yến hỏi cậu. “Mang lên phía trên, chỗ này buổi tối tương đối lộn xộn, để phía dưới không an toàn.” Mạch Đương nói. “Để tôi.” Trì Yến nghe xong muốn tự mình làm, Mạch Đương lại ngăn tay anh, nói: “Đừng, vừa rồi tay anh bị thương, không thể dùng lực. Hơn nữa tay anh so với tay tui quý giá hơn, tui còn muốn xem anh chơi bóng rổ đó, đi đi, chúng ta lên đi.” Nói rồi khiêng xe trên vai đi trước dẫn đường lên lầu. Trì Yến: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]